Gửi Nhầm Video Cho Nam Thần - Chương 6

12.
 
Chuyện tốt như vậy, sao tôi có thể bỏ lỡ?
 
Thế là tôi bán tín bán nghi mà gật đầu đồng ý.
 
Hôm sau, vừa tan học, Hoắc Dục liền đến thẳng phòng thay đồ trong nhà thể chất.
 
Còn tôi, đã lẳng lặng chờ ở đây từ lâu.
 
Anh vừa bước vào, nhìn thấy tôi thì khẽ nhướng mày, có vẻ hơi bất ngờ.
 
“Cạch.”
 
Anh khóa trái cửa phòng, rồi bước từng bước về phía tôi.
 
Áp lực không khí đột nhiên tăng mạnh.
 
“Chờ lâu rồi?” Anh cất giọng.
 
“Ấy… không, em cũng vừa đến được vài phút thôi.”
 
Tôi lảng tránh ánh mắt anh, nhưng chẳng bao lâu vẫn không nhịn được mà dời mắt xuống người anh.
 
Hoắc Dục tùy tiện đặt balo sang một bên, đứng ngay trước mặt tôi.
 
Tư thế này…
 
Một người đứng, một người ngồi…
 
Tự dưng khiến tôi cảm thấy bị áp đảo.
 
“Bây giờ sờ luôn à?”
 
“…C-cũng được.”
 
Hoắc Dục thoáng nhìn tôi, sau đó dứt khoát vén áo lên, để lộ phần cơ bụng rắn chắc.
 
Bụng tám múi chuẩn chỉnh, hai đường nhân ngư rõ nét.
 
Từng thớ thịt căng mịn, săn chắc, từng nhóm cơ phân bố đều đặn, cân xứng.
 
Rõ nét mà không phô trương.
 
Xét về góc độ hội họa—
 
Đây là một hình thể tuyệt mỹ.
 
Không trách được các tác phẩm đạt điểm cao của sinh viên mỹ thuật luôn có hình thể của anh—
 
Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta khô khốc miệng lưỡi.
 
“Nhìn gì mà đờ người ra thế?”
 
Giọng khàn khàn của Hoắc Dục cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
 
“Mau sờ đi, không phải muốn tìm cảm hứng à?”
 
Tôi hoàn hồn, lập tức đưa tay chạm lên.
 
Ấm nóng.
 
Có lẽ chủ nhân của cơ bụng này cũng hơi căng thẳng, nên các nhóm cơ có phần siết chặt lại.
 
Ban đầu, đầu óc tôi còn bay bay lung tung.
 
Nhưng chẳng bao lâu, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc.
 
Hình thể này, đường cơ này…
 
So với đống tượng thạch cao và người mẫu bán chuyên đắt tiền của bọn tôi, đúng là trên trời dưới đất!
 
Nói đến mấy người mẫu đó…
 
Vừa gầy nhom vừa đắt đỏ, thật chẳng đáng tiền!
 
Đúng là lừa đảo mà!
 
Trong lúc tôi đang lơ đãng chê bai người mẫu, giọng nam trầm thấp vang lên bên tai.
 
“Giang Nguyên, em đang nghĩ gì thế?”
 
Tôi lơ đễnh buột miệng:
 
“Em đang nghĩ anh là cha em.”
 
……
 
Hoắc Dục khẽ cười thành tiếng.
 
Cười xong, tôi mới kịp nhận ra mình vừa nói cái gì!
 
Vội vàng cuống quýt chữa cháy:
 
“Không, không phải ý đó! Ý em là… hình thể của anh còn đẹp hơn đám ‘ông cha’ làm người mẫu kia nhiều!”
 
Hoắc Dục cười khẽ:
 
“Cảm ơn em khen ngợi.”
 
Nói rồi, anh vỗ nhẹ lên cổ tay tôi—
 
Cái cổ tay vẫn đang dán lên cơ bụng anh.
 
“… Đừng lấy móng tay cào anh.”
 
!!!
 
Tôi giật mình rụt tay lại.
 
“Xin lỗi!”
 
“Không sao.”
 
Anh thản nhiên như không, chỉ hơi nghiêng đầu, nhếch môi cười:
 
“Thế nào, có cảm hứng chưa?”
 
Tôi do dự một lát… rồi chậm rãi lắc đầu.
 
“… Hình như vẫn chưa có.”
 
“Thế thì…”
 
Hoắc Dục cúi xuống, giọng nói mang theo ý cười.
 
“… Muốn sờ tiếp không?”
 
Tôi: “!!!”
 
Một lời đã nói ra… sao có thể không nhận?
 
Thế là tôi thản nhiên giơ tay lên, lại tiếp tục sờ xuống.
 
Mà lần này—
 
Hoắc Dục vẫn không hề từ chối.
 
Chỉ là khi tôi vô tình ngẩng đầu lên, lại phát hiện…
 
Vành tai của anh đỏ hơn cả tôi.
 
13.
 
 
Có lẽ do tôi thường xuyên ngồi bên sân bóng vẽ Hoắc Dục, nên rất nhanh sau đó, có mấy cô gái tìm đến tôi.
 
Các cô ấy muốn trả giá cao để đặt vẽ một nam thần khác trong trường.
 
Nghĩ bụng loạt tranh của Hoắc Dục sắp hoàn thành, tôi cũng tiện tay nhận đơn.
 
Chỉ có điều… tôi không biết nhiều về nam thần này, mà trong diễn đàn trường cũng không có ảnh HD của cậu ta.
 
Thế là theo thói quen, tôi lại tìm đến vị “cư dân mạng thần bí” kia.
 
Từ khi mối quan hệ giữa tôi và Hoắc Dục càng lúc càng thân thiết, tần suất tôi đi mua ảnh từ người đó cũng giảm hẳn.
 
Tính ra thì cũng gần nửa tháng rồi nhỉ.
 
Đúng là kỳ lạ.
 
Người này cũng chưa từng chủ động tìm tôi chào hàng.
 
Tôi mở khung chat:
 
【Cậu đây không, bảo bối?】
 
Đối phương trả lời ngay lập tức:
 
【Có đây, lại muốn mua ảnh Hoắc Dục à?】
 
【Không, lần này tôi mua ảnh người khác. Cậu có không?】
 
Bên kia bỗng dưng im lặng vài giây, sau đó trả lời:
 
【??????】
 
Lạ ghê.
 
Sao phản ứng cậu ta kỳ quặc vậy?
 
【Cậu muốn mua ảnh ai?】
 
Tôi gõ tên nhân vật mục tiêu.
 
【Có không? Tôi cần gấp.】
 
Lần này, đối phương đắn đo khá lâu mới đáp lại:
 
【Có, nhưng ảnh của cậu ta… một tấm mười nghìn.】
 
Gõ từng chữ một, giống như đang nghiến răng nghiến lợi.
 
【Hả??? Đắt vậy???】
 
Tôi sốc nặng.
 
Đối phương nhanh chóng ném ra một câu khác:
 
【Thế nên đổi người khác mà vẽ đi, Hoắc Dục chẳng phải rất ổn sao?】
 
Tôi: “...”
 
Thôi bỏ đi, khỏi cần nữa.
 
Tức tối cất điện thoại vào túi.
 
Đúng là cái đồ hút máu người mà!
 
Hoắc Dục rẻ hơn người mẫu chuyên nghiệp thì thôi…
 
Nhưng tại sao cùng là nam thần trong trường, cậu ấy lại rẻ hơn người ta tận mười nghìn lần hả?
 
Là fan độc quyền của Hoắc Dục, tôi không phục!
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo