Tôi không phản đối, vài ngày sau, bố mẹ hai bên đã gặp nhau trong phòng riêng của khách sạn để bàn chuyện hôn sự.
Tình cảm phát triển tự nhiên, hôn nhân còn là một sự kết hợp hoàn hảo giữa hai gia tộc. Tất cả mọi người đều hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Bao gồm cả tôi và Lục Minh Kỳ.
Anh trai tôi đã hai lần phản đối kịch liệt, luôn cảm thấy tôi còn quá nhỏ, không muốn tôi kết hôn sớm.
Lục Minh Kỳ nói rằng tôi đã đến tuổi kết hôn hợp pháp, hơn nữa, chính chị dâu tôi cũng kết hôn với anh trai vào ngày sinh nhật 20 tuổi.
Anh trai tôi không thể phản bác, dần dần cũng im lặng.
Nếu nói hôn nhân của tôi và Lục Minh Kỳ có điều gì không như ý, thì có lẽ là đã ba năm trôi qua mà tôi vẫn chưa có thai.
Trưởng bối hai bên không thúc giục.
Bố mẹ tôi đã có ba đứa cháu đáng yêu, hơn nữa họ không muốn tôi sinh con sớm, bảo rằng tôi còn trẻ, nên tận hưởng cuộc sống thêm vài năm. Một khi sinh con, mọi sự chú ý đều sẽ dồn hết vào đứa trẻ, cứ nhìn chị dâu tôi là biết vất vả thế nào.
Bên nhà họ Lục cũng không vội. Lục Minh Lễ sắp 30 rồi mà họ còn chẳng buồn giục kết hôn, chứ đừng nói đến chuyện thúc giục tôi sinh con.
Sở dĩ cảm thấy không hài lòng là vì bản thân tôi rất thích trẻ con.
Lục Minh Kỳ thì thiên về việc tận hưởng thêm vài năm thế giới hai người.
Anh ấy bận rộn với công việc, lo lắng nếu có con thì không thể hoàn thành tốt vai trò người cha.
Anh ấy thực sự rất yêu tôi. Nếu có thể, tôi nghĩ anh ấy thà không có con, chỉ mong tôi luôn dành sự chú ý cho anh ấy.
Anh ấy từng ám chỉ điều đó vài lần, nhưng tôi đều kiên quyết bác bỏ.
Kết quả kiểm tra sức khỏe cho thấy mọi thứ đều bình thường. Bác sĩ nói rằng cơ thể tôi rất khỏe mạnh, thậm chí là quá khỏe, nên khó mang thai hơn bình thường.
Lúc đó tôi mới biết, hóa ra cơ thể phụ nữ không phải lúc nào cũng chào đón một sinh mệnh mới. Những người phụ nữ quá khỏe mạnh lại khó thụ thai hơn.
Sau khi xảy ra chuyện, tôi một mặt lo lắng cho tính mạng của mình, mặt khác luôn sẵn sàng ly hôn với Lục Minh Kỳ, chẳng hề nghĩ đến chuyện con cái.
Bây giờ tâm trạng tôi lại trở nên bình thản, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên vậy.
Sáng nay lúc 10 giờ, tôi và Tiểu Lý ra ngoài đúng giờ.
Những địa điểm mà Lục Minh Kỳ liệt kê sắp đi hết, điểm đến đầu tiên hôm nay là tập đoàn Lục Thị.
Mặc dù trí nhớ hỗn loạn, nhưng cuộc sống "cá mắm" của tôi vẫn là thật.
Tôi tốt nghiệp xong liền kết hôn với Lục Minh Kỳ, tuyên bố không thích đi làm, muốn làm nghề tự do ở nhà.
Lục Minh Kỳ đưa tôi thẻ phụ của anh ấy, bảo tôi cứ yên tâm ở nhà làm điều mình thích.
Ba năm qua, tôi đã thử qua rất nhiều thứ, nhưng chẳng thành công việc gì. Trước khi xảy ra chuyện, tôi đang học vẽ, quyết tâm trở thành một nghệ sĩ.
Tôi đã xem qua những bức tranh mình từng vẽ, thực sự không thể gọi là tác phẩm.
Tôi nghĩ có lẽ mình đã bị chiều hư rồi. Sau khi cưới Lục Minh Kỳ, anh ấy càng chiều tôi hơn, khiến tôi ngày càng ỷ lại.
Tôi chưa từng trải qua cú sốc của xã hội, làm việc luôn theo kiểu "đánh trống bỏ dùi".
Đứng dưới tòa nhà công ty, tôi gọi điện cho Lục Minh Kỳ. Anh ấy đích thân xuống đón chúng tôi.
Tiểu Lý xin phép đi tìm Liên Dung ôn chuyện cũ.
Sự tò mò trong tôi bỗng chốc bùng lên, liền bảo Lục Minh Kỳ cứ về văn phòng đợi, còn tôi thì muốn đi xem mặt Liên Dung một chút.
Không ngờ rằng, Liên Dung không trở thành trợ lý của Lục Minh Lễ mà lại làm việc bên cạnh Lục Minh Tinh.
Vừa thấy tôi, Lục Minh Tinh bước nhanh đến chào đón: "Chị dâu đến rồi à?"
Cậu ấy không hỏi tôi đến làm gì, chỉ đạo cấp dưới đi chuẩn bị trà hoa và bánh ngọt cho tôi.
Liên Dung ngoài đời trông xinh hơn trong ảnh.
Cô ấy và Lục Minh Tinh đeo cặp nhẫn đôi đặt làm riêng, có vẻ như hai người đã quay lại với nhau.
Liên Dung có vẻ rất để ý đến chuyện trước đây, cô ấy đứng trước mặt tôi với vẻ lúng túng.
“Cô Giang, thực sự xin lỗi, vì tôi mà cô đã hiểu lầm. Tên ngốc Lục Minh Tinh này cứ khăng khăng không chịu nghe tôi giải thích. Tôi đã mắng anh ấy rồi, mong cô đừng trách anh ấy.”
Giọng nói của cô ấy mềm mại, khiến người ta cảm thấy dễ chịu như gió xuân.
Tôi nhìn cô ấy mà có chút chột dạ.
Trước khi biết sự thật, tôi đã tự ý chê trách cô ấy trong lòng không ít lần.
“Không sao đâu, thực ra tôi cũng có lỗi.”
Tôi mím môi, cười gượng:
“Hồi đó tôi bị ngã chấn thương đầu, không hiểu rõ tình hình mà lại xen vào chuyện của người khác, khuyên Lục Minh Tinh từ bỏ cô. May mà cậu ta không nghe theo, nếu không tôi thành tội nhân mất.”
Liên Dung vội xua tay: “Không, không phải vậy đâu. Những gì cô nói, chính là điều tôi luôn lo lắng. Chắc cô cũng nghe qua hoàn cảnh của tôi rồi, nhà họ Lục là một gia tộc lớn, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể đi đến cuối cùng với anh ấy.”