Hắc Lịch Của Nữ Phụ Ác Độc - 17

“Nhờ cô nói chuyện với anh ấy, anh ấy mới hiểu được điều tôi thực sự bận tâm. Sau đó, anh ấy đưa tôi về nhà, bố mẹ anh ấy đối xử với tôi rất tốt, nên tôi mới yên tâm mà ở bên anh ấy.”  
 
Lục Minh Tinh cũng chân thành cảm ơn tôi.  
 
Cậu ấy vẫn còn chút sợ hãi khi nhớ lại: “Nhưng mà những lời chị nói lúc đó thật sự dọa tôi hết hồn. Nào là liên hôn thương mại, nào là chàng trai nghèo phải bỏ tiền ra để quen tiểu thư nhà giàu. Tôi cứ tưởng chị thực sự nghĩ như vậy. Tôi biết anh hai tôi thích chị nhiều thế nào, lúc đó tôi còn cảm thấy không đáng cho anh ấy.”  
 
Hồi tưởng lại, tôi chợt thấy nóng mặt, cảm giác bản thân giống hệt một cô gái vô tâm, vô tình.  
 
Chẳng trách Lục Minh Kỳ tức đến mức phải ngủ ở công ty.  
 
Nhận ra tôi hơi mất tự nhiên, Lục Minh Tinh liền đổi chủ đề: “Dạo này chị cảm thấy thế nào rồi?”  
 
“Tốt hơn nhiều rồi.”  
 
Tôi đã dành hai ngày để đọc kỹ lại cuốn "Lọ Lem sa sút tái sinh thành vạn nhân mê", dù trí nhớ chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng ít nhất tôi cũng có thể phân biệt được phần nào là từ tiểu thuyết.  
 
Những người xung quanh tôi rất kiên nhẫn, chỉ cần tôi hỏi, họ sẽ nói cho tôi biết tất cả.  
 
Ngồi một lúc, tôi chuẩn bị rời đi.  
 
Lục Minh Kỳ nhắn tin bảo tôi mau chóng qua chỗ anh ấy.  
 
Ra đến cửa, Lục Minh Tinh gọi tôi lại.  
 
“Chị dâu, sau này nhất định phải cẩn thận đấy.”  
 
Cậu ấy hiếm khi có vẻ nghiêm túc như vậy.  
 
“Chị không biết đâu, hôm chị bị thương, anh hai tôi lo lắng đến mức nào. Tôi lớn từng này rồi mà chưa bao giờ thấy anh ấy khóc nhiều như vậy. Khi đó, anh ấy còn run rẩy cả người, thật sự rất sợ mất chị.”  
 
Hôm đó tôi bị hôn mê, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.  
 
Đây là lần đầu tiên có người nói với tôi những điều này.
 
12
 
Quan hệ giữa tôi và Lục Minh Kỳ thực ra có chút kỳ lạ.  
 
Từ anh ấy và những người thân thiết xung quanh, không khó để nhận ra tình cảm anh ấy dành cho tôi sâu đậm thế nào.  
 
Đáng tiếc, tôi không nhớ được.  
 
Ba tháng trời giữ hình tượng nữ phụ ác độc trong đầu khiến tôi luôn đứng ở vị trí an toàn, chỉ dừng lại ở mức độ ngưỡng mộ, sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào. 
 
Anh ấy kể rất sinh động về cách chúng tôi quen nhau, yêu nhau, kết hôn, và cuộc sống hôn nhân hạnh phúc ra sao.  
 
Nhưng tôi lại không có cảm giác chân thực.  
 
Dù vậy, anh ấy vẫn là mẫu người tôi thích.  
 
Tình cảm cũng vì thế mà vun đắp rất nhanh.  
 
Chỉ là không đủ đồng điệu.  
 
Có đôi lúc, Lục Minh Kỳ im lặng nhìn tôi chằm chằm.  
 
Tôi nhiều lần cảm nhận rõ ràng rằng anh ấy không hài lòng với phản ứng của tôi.  
 
Rõ ràng anh ấy đang kể về chuyện của hai đứa, có những việc tôi cũng có chút ấn tượng, nhưng tôi không thể hiện quá nhiều cảm xúc.  
 
Anh ấy không vui.  
 
Một lần tôi mượn điện thoại anh ấy, thấy lịch sử tìm kiếm dài dằng dặc:  
 
- “Làm thế nào để chữa mất trí nhớ?”  
 
- “Mất trí nhớ có thể hồi phục không?” 
 
- “Chấn động não gây rối loạn trí nhớ phải làm sao?”  
 
- “Thôi miên có giúp lấy lại ký ức không?”  
 
Và vô số câu hỏi tương tự.  
 
Anh ấy còn tham khảo ý kiến của nhiều bác sĩ, nhưng tư vấn qua mạng thì không có câu trả lời chắc chắn.  
 
Có hai bác sĩ nói tình trạng này khá nghiêm trọng, anh ấy liền không muốn hỏi tiếp.  
 
Tiểu Lý kể rằng, mỗi khi tôi ở trong phòng nghỉ ngơi, thỉnh thoảng có bác sĩ gia đình đến, vào thư phòng của Lục Minh Kỳ ngồi cả tiếng đồng hồ.  
 
Anh ấy vô cùng mong tôi hồi phục.  
 
Nhưng trước mặt tôi, anh ấy vẫn đóng vai một người chồng hoàn hảo, không hề để lộ sự sốt ruột của mình.  
 
Gần đây anh ấy bận rộn, thường xuyên làm việc đến khuya.  
 
Đã lâu rồi chúng tôi chưa nghiêm túc trò chuyện.  
 
Hôm nay tôi đến công ty, tâm trạng anh ấy khá tốt, tranh thủ giờ nghỉ trưa dẫn tôi đi dạo khắp nơi.  
 
Trở về văn phòng, tôi đưa tờ danh sách cho anh ấy xem.  
 
“Những địa điểm anh liệt kê sắp đi hết rồi, nhưng hình như không có tác dụng gì.”  
 
Lục Minh Kỳ nhận lấy, vừa xem vừa hỏi: “Em thấy phiền à? Không muốn đi nữa sao?”  
 
Anh ấy biết tôi thích ở nhà.  
 
“Không phải, tình trạng của em đâu giống mất trí nhớ thông thường? Em chỉ mất một phần ký ức, chủ yếu là rối loạn, nên cảnh vật quen thuộc cũng không giúp ích nhiều.”  
 
“Được.” Anh ấy vo tròn tờ danh sách, ném vào thùng rác. “Vậy sau này không đi nữa.”  
 
Tôi không có ý đó.  
 
“Em đọc xong cuốn tiểu thuyết kia rồi, giờ đã biết đâu là thật, đâu là giả.”  
 
Anh ấy yếu ớt khen ngợi: “Ừ, vợ anh giỏi lắm.”  
 
“… Ý em là, nếu em cứ như thế này cả đời, anh cũng không cần lo lắng. Ký ức có chút lộn xộn cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của em. Anh đừng tự làm khổ bản thân nữa, công việc đã đủ mệt rồi, chuyện của em cứ thuận theo tự nhiên đi.”  
 
Khoé môi Lục Minh Kỳ hạ xuống, không còn gượng cười nữa: “Anh không thích em bị bệnh.”  
 
“Em không có bệnh mà.”  
 
“Chưa hoàn toàn hồi phục, với anh, thế cũng là bệnh.”  
 
“Chuyện này không có cách chữa dễ dàng đâu.”  
 
Anh ấy vỗ vỗ đùi, ra hiệu tôi ngồi lên.  
 
Lúc cảm thấy thiếu an toàn, anh ấy rất thích ôm tôi.  
 
Tôi phối hợp ngồi lên đùi anh ấy, dán chặt vào người anh ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng anh ấy như cách anh ấy thường an ủi tôi.  
 
“Lục Minh Kỳ, em thích anh mà. Đừng như vậy nữa, được không?”  
 
Giọng anh ấy trầm xuống: “Trước đây em toàn nói yêu anh.”  
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo