Ếch ba chân khó tìm, nhưng đàn ông hai chân thì thiếu gì?
Dù sao đây cũng là một cuộc hôn nhân không tình yêu, bây giờ tôi cũng đã có một khoản tiền tiết kiệm nhỏ, ly hôn xong vẫn có thể sống vui vẻ tự do.
Nếu thật sự có nhu cầu, có thể học theo mẹ tôi, bỏ chút tiền nuôi vài người hợp ý, mà còn chẳng cần tốn công tiếp khách xã giao nữa.
Nghĩ thôi đã thấy sướng.
—
"Ồ, vậy tôi sẽ bảo Tiểu Lý nhờ bạn cô ấy làm lại một bản CV khác."
"Anh sẽ gửi email nội bộ cho em, bảo Tiểu Lý nhắn bạn cô ấy ghi tên anh vào phần người giới thiệu, đảm bảo sẽ vào được vòng phỏng vấn đầu tiên."
Tôi làm theo lời anh ta, nhanh chóng giải quyết xong việc. Tiểu Lý ở đầu bên kia WeChat cảm ơn không ngớt.
Xong việc rồi, cơn buồn ngủ kéo tới, tôi đứng lên vươn vai.
"Tôi về phòng đây, anh làm xong thì nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Lục Minh Kỳ hỏi: "Chắc chắn cơ thể không có gì khó chịu chứ?"
"Chắc chắn."
Anh ta gật đầu: "Vậy chúng ta không cần ngủ riêng nữa?"
Tôi sững người, chữ "được" đã sắp bật ra khỏi miệng, nhưng gương mặt tươi cười của Liên Dung chợt lấp ló trong tâm trí.
Thế là tôi đổi lời: "Để tôi điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt vài ngày đã, gần đây hay thức giấc lúc nửa đêm, sợ làm ảnh hưởng đến anh."
Lục Minh Kỳ nói không sao: "Anh ngủ ít, không ảnh hưởng gì đâu."
"Có đấy."
"Không ngủ cùng em mới là ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh."
Còn có chuyện này nữa sao?
Tôi le lưỡi, trêu: "Người làm chuyện lớn sao có thể đắm chìm trong sắc đẹp?"
Dường như Lục Minh Kỳ thấy buồn cười, đôi mắt cong lên.
"Anh quen ngủ cùng em rồi, em nghĩ đi đâu thế? Hay là em đang ám chỉ anh?"
Nói linh tinh gì thế?
Tôi là kiểu người thiếu thốn đến mức đó à?
Nhưng mà...
Sau này nếu anh ta thích Liên Dung, rồi tôi và anh ta mỗi người một ngả, liệu tôi còn có thể tìm được người đàn ông ưu tú đến mức này không?
Tôi có chút dao động.
Lục Minh Kỳ thấy tôi im lặng, vội nói: "Đùa thôi, cơ thể em mới khỏe lại, anh sẽ không làm gì em đâu."
"Không."
Tôi cúi xuống, hôn lên trán anh ta một cái.
"Anh không nói sai, tôi đúng là đang ám chỉ anh đấy."
Lục Minh Kỳ ngẩn người, sau đó bật cười, buông đũa xuống, kéo tôi ngồi lên đùi.
Tôi tựa lưng vào ngực anh ta, cảm nhận được rung động trong lồng ngực mỗi khi anh ta cười.
"Cười cái gì mà cười?" Tôi xấu hổ cáu lên.
Anh ta tựa cằm lên vai tôi, cọ qua cọ lại như một con cún nhỏ.
"Em nói cũng đúng, anh đúng là đắm chìm trong sắc đẹp thật."
Có lẽ là vì cân nhắc đến việc cơ thể tôi vừa mới hồi phục, Lục Minh Kỳ không quá phóng túng.
Anh ta giúp tôi lau rửa cơ thể, rồi lại tiếp tục vào thư phòng làm việc.
Bị anh ta quấy rối một trận, tôi tỉnh cả ngủ, dứt khoát nằm trong chăn lướt điện thoại.
Cô bạn thân "bằng nhựa" Trương Loan gửi tin nhắn riêng cho tôi, kèm theo mấy bức ảnh.
"Sốc! Cậu ấm Lục Minh Tinh hôn cô bé lọ lem giữa phố!"
"Sống đến giờ đúng là chẳng chuyện gì là không thể thấy."
"Cô gái đó hình như đến từ vùng khó khăn, tớ có bạn học đại học ở Hải Thành, mấy lần thấy Lục Minh Tinh dính chặt lấy người ta không rời. Họ từng quen nhau một thời gian, nhưng cô gái không chịu nổi tính thiếu gia của cậu ấm, nên đòi chia tay. Rồi cậu ấm lại theo đuổi, rồi lại chia tay, chia đi hợp lại cả chục lần."
"Nghe nói lần này chia tay xong, hai người đã ba tháng không liên lạc, ai cũng tưởng cắt đứt hẳn rồi, ai ngờ cậu ấm vẫn chưa chịu bỏ cuộc."
"Tớ thấy cô gái đó nhan sắc bình thường, nhà lại chẳng có tiền có thế, mẹ chồng cậu có chấp nhận chuyện này không?"
Hóa ra là tám chuyện.
Tôi trả lời: "Không rõ, quan hệ giữa tớ và Lục Minh Tinh cũng bình thường, chẳng nói chuyện với nhau mấy lần."
Trương Loan không tin.
"Ở ngoài cậu ta cứ một câu 'chị hai', hai câu 'chị hai', nhìn thì có vẻ rất cung kính, hóa ra là làm màu à?"
Không chỉ làm màu đâu.
Lần đầu tôi theo Lục Minh Kỳ về nhà ăn cơm, thằng nhóc đó mặc áo khoác biker, tóc nhuộm đỏ rực, đến muộn cả buổi.
Lên bàn ăn, thấy khách mà chẳng thèm chào hỏi, ánh mắt thì soi mói, cứ như thể tôi cưới anh hai của nó là chiếm được món hời to lắm vậy.
Những người trong giới có tính cách như vậy không ít, tôi luôn chọn cách tránh xa.
Ai rảnh mà tự chuốc bực vào mình?
Lục Minh Tinh không phải là người không biết cư xử, chẳng qua là lười để ý đến cảm xúc người khác mà thôi.
Nhưng nếu cậu ta thật lòng đối tốt với ai, thì đúng kiểu "xả thân vì huynh đệ" luôn.
Còn tôi—một nhân vật nữ phụ độc ác—sao có thể mong được đối xử đặc biệt chứ? Duy trì bề ngoài hòa thuận là đã tốt lắm rồi.
Theo trí nhớ của tôi, có lần tôi không nhịn được mà hắt cà phê vào nữ chính.
Lục Minh Tinh chẳng buồn quan tâm xem anh hai mình nghĩ gì—mà lúc đó có khi Lục Minh Kỳ cũng chẳng nghĩ gì về tôi thật.
Cậu ta lập tức tìm người làm một báo cáo thương tích giả, định đưa tôi vào đồn cảnh sát.
Không vào đồn thì cũng chẳng khá hơn, vì kết cục của tôi là chết trẻ.
Dù tôi cũng thấy bản thân trong ký ức đó đáng bị ăn đòn, nhưng xét cho cùng cũng chẳng đáng tội đến thế.
Là nữ phụ độc ác, nhưng tôi lại là kiểu nữ phụ không ra gì nhất.