Năm ngày trôi qua, anh ta lần đầu tiên nhắc đến chuyện hôm đó.
Tôi nghĩ anh ta đang nhắc nhở tôi, bèn tỏ thái độ tốt mà nhận lỗi: "Xin lỗi nhé, đã làm hỏng một buổi tiệc quan trọng như vậy."
"Không sao, sức khỏe quan trọng hơn."
"Ông nội anh có nói gì không?"
"Không nói gì cả, chỉ hỏi thăm tình hình sức khỏe của em thôi."
Áp lực từ nhà họ Lục hẳn là anh ta đang gánh.
Lạ là bên nhà họ Giang cũng không có động tĩnh gì.
Ngoại trừ ngày tôi tỉnh lại, mẹ tôi có gọi một cuộc điện thoại để hỏi thăm qua loa, chẳng ai trách móc tôi cả.
Phần lớn tình cảm gia đình trong hào môn đều nhạt nhẽo, nhà họ Giang lại càng vậy.
Bố mẹ tôi coi mỗi đồng tiền bỏ ra cho tôi là một khoản đầu tư, họ không bao giờ làm ăn thua lỗ.
Vừa đủ tuổi kết hôn, tôi đã bị ép đi xem mắt.
Những gia đình kém hơn nhà họ Giang thì họ chướng mắt, kén cá chọn canh, cuối cùng chờ được đến con rùa vàng là Lục Minh Kỳ.
Trong lễ cưới của tôi và Lục Minh Kỳ, hai bên gia đình đã công bố một dự án hợp tác trọng đại.
Dự án đó được giao cho Lục Minh Kỳ phụ trách, như một phần thù lao cho việc hy sinh hôn nhân để đổi lấy lợi ích gia tộc.
Anh ta chấp nhận kết hôn chắc chắn không phải vô tư vô lợi.
Là con thứ hai trong nhà, vị trí của anh ta rất khó xử.
Trên có anh cả được bồi dưỡng làm người thừa kế, dưới có cậu em trai ăn chơi lêu lổng.
Lục Minh Kỳ chắc chắn không muốn sống qua ngày như cậu em mình, ngược lại, anh ta rất coi trọng sự nghiệp.
Anh ta muốn có thêm tài nguyên từ các trưởng bối, nên mới chọn đi theo con đường liên hôn.
Nhưng ít nhất, nhà họ Lục vẫn hòa thuận, không xảy ra mấy vụ huynh đệ tương tàn rối ren.
Ba anh em hiện tại đều làm việc trong tập đoàn gia đình, cùng nhau gánh vác, chuẩn bị tiếp quản tập đoàn Lục thị từ tay các bậc tiền bối.
Trước đây Lục Minh Tinh ăn chơi cỡ nào chứ, theo hai ông anh học việc một năm, giờ cũng bớt thói công tử bột, còn biết dùng kính ngữ khi nói chuyện nữa.
Còn nhà họ Giang thì loạn lắm, chẳng muốn nhìn.
Bố tôi có cả rổ con riêng, trên làm sao dưới làm vậy, anh cả tôi chưa cưới mà đã có ba đứa con.
Mẹ tôi cũng chẳng vừa, dùng tiền của bố tôi nuôi cả đám tình nhân bên ngoài.
Các cặp vợ chồng hào môn đa phần chơi bời riêng, chỉ cần đừng gây phiền phức trước mặt là được.
Đến giờ tôi còn chưa gặp mấy đứa em cùng cha khác mẹ của mình.
Đang nghĩ vẩn vơ thì Lục Minh Kỳ hỏi: "Em có liên lạc với nhà không?"
"Không có."
"Tìm thời gian về thăm họ đi, họ rất lo cho em."
Không cần đâu.
Họ chỉ lo lắng về ảnh hưởng tiêu cực của chuyện này, còn sống chết của tôi chẳng quan trọng.
Tôi mở điện thoại, thao tác vài cái rồi gửi CV đi.
"Nghe nói anh cả anh đang thiếu người, Tiểu Lý có một người bạn vừa tốt nghiệp, chuyên ngành phù hợp, anh xem thử đi."
Lục Minh Kỳ ngạc nhiên, vì anh ta biết tôi vốn không quan tâm đến chuyện công ty.
Nhưng rất nhanh, anh ta hiểu ra: "Tiểu Lý nhờ em tìm anh à?"
"Cô ấy chỉ tiện miệng nói một câu thôi, chỉ xin một cơ hội phỏng vấn, có tuyển hay không vẫn do anh quyết định."
Lục Minh Kỳ cười đầy ẩn ý, nhưng vẫn mở CV ra xem.
Công ty có bộ phận nhân sự chuyên trách, các hồ sơ thông thường phải qua nhiều vòng sàng lọc mới được trình lên anh ta. Đến khi đến tay anh ta, về cơ bản đó đều là những ứng viên xuất sắc đã qua vòng cuối cùng.
Nhìn một lúc, hàng lông mày của Lục Minh Kỳ nhíu chặt lại.
“Hồ sơ này làm qua loa quá.” Anh ta đánh giá, “Kinh nghiệm làm việc thì có liên quan đến vị trí.”
Tôi không quan tâm kết quả: “Anh tự quyết đi, tôi chỉ hứa với Tiểu Lý là nói giúp một tiếng.”
“Cơ hội phỏng vấn thì có thể cho.”
“Nếu đưa hồ sơ này thẳng đến bộ phận nhân sự, e là chỉ đi một chuyến vô ích. Bộ phận đó mỗi ngày phải xem hàng trăm bộ hồ sơ, cái này chắc chắn không lọt vào mắt họ.”
“Hồ sơ đa số cũng theo mẫu này mà?”
“Cách diễn đạt quá suồng sã, trọng điểm không rõ ràng. Trợ lý cấp cao làm việc bên cạnh lãnh đạo thường phải xử lý các loại tài liệu, hợp đồng, ngay cả một bản CV cũng không làm tốt, ai có thể tin cô ta đủ khả năng đảm nhận công việc?”
Anh nói thì hay lắm, nếu sau này cô ấy gây ra rắc rối thì chẳng phải người gánh hậu quả cũng là anh sao?
Tôi thầm lẩm bẩm trong lòng.
3
Sau khi xác nhận thông tin cơ bản và diện mạo của Liên Dung, tôi tin đến chín phần những ký ức đột ngột xuất hiện trong đầu.
Người chồng Lục Minh Kỳ này, tôi cũng khá hài lòng.
Nếu có thể, tôi không muốn đi đến bước ly hôn.
Nhưng nghĩ đến cảnh anh ta ném bản thỏa thuận ly hôn trước mặt tôi với gương mặt vô cảm, tôi lập tức dẹp bỏ ngay suy nghĩ đó, thậm chí còn đạp thêm vài cú cho chắc.