Hàn Sương Tựa Trăng Trời - Chương 1

1

"Ôi chao, đồ đáng thương chẳng ai cần."


"Mẹ mày sinh mày ra, chắc cũng không ngờ mày lại hèn hạ đến mức này nhỉ?"


"Đúng đấy, còn bày đặt thanh cao cái gì chứ?"


Trong phòng thí nghiệm bỏ hoang lạnh lẽo, Hà Kiều Kiều diện bộ váy gợi cảm, đôi giày cao gót nện xuống nền đất, lạnh lùng nhìn dáng vẻ Hà Thiệu đang co rúm trong góc.


Cô ta cầm lấy ly nước đựng thứ chất lỏng kì lạ dội thẳng từ đầu đến chân cậu ta.


"Uống đi, sao không uống?"


Hà Kiều Kiều cười ngạo nghễ, trong mắt đầy vẻ trêu đùa.


Hà Thiệu thu mình trong góc, cả người ướt sũng, tỏa ra mùi khó chịu.


Cậu ta chỉ hơi nhíu mày, không nói một lời, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt vừa nhẫn nhịn vừa đầy căm ghét.


"Bốp!"


Một cái tát vang dội giáng xuống, khiến mặt Hà Thiệu nghiêng sang một bên, in hằn dấu tay đỏ rực.


Cậu ta không phản kháng, chỉ siết chặt bàn tay đặt trước ngực.


"Sao? Bệnh tim à? Đồ vô dụng!"


Hà Kiều Kiều thô bạo kéo tay cậu ta ra, giật lấy một miếng ngọc bội cũ kỹ, bề mặt đã mòn nhẵn theo năm tháng.


Tôi đứng ngoài cửa nhìn qua khe hở, thấy hình bóng gầy gò rệu rã của cậu ta bên trong.


Nhưng ánh mắt tôi lại dừng trên miếng ngọc bội ấy.


"Hừ… vẫn còn giữ à?"


Ánh mắt tôi trầm xuống, chằm chằm nhìn thiếu niên gầy yếu trước mặt.


Tia nắng hiếm hoi xuyên qua kẽ lá, len lỏi qua ô cửa sổ cũ kỹ, loang lổ chiếu lên gương mặt cậu ta.


Giữa khung cảnh tối tăm lạnh lẽo, cậu ta tựa như một tia sáng mong manh giữa thế giới đen kịt.


Kiếp trước, cũng vào khoảnh khắc này, tôi đã lao vào, kéo cậu ta ra ngoài.


Lúc đó, cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, giọng khàn khàn nói rằng tôi chính là sự cứu rỗi của cậu ta.


Chúng tôi cùng nhau bỏ trốn, mặc kệ lời đàm tiếu, cứ thế chạy mãi.


Nhưng bây giờ, sau tất cả những gì đã trải qua ở kiếp trước…


Nhìn thiếu niên ướt sũng trước mặt, trong lòng tôi lại trào lên một cơn buồn nôn.


Cảm giác bị lừa gạt khiến tôi nhíu chặt mày.


Nghĩ mà xem, ly nước đó bẩn đến mức nào chứ.


Có lẽ do ánh mắt tôi quá sắc bén, Hà Thiệu dường như nhận ra liền ngước lên nhìn về phía tôi.


Đôi mắt vừa ủy khuất vừa tuyệt vọng của cậu ta ngay khi trông thấy tôi bỗng nhiên sáng rực lên.


Lấp lánh, như những vì sao.


Tôi đã yêu chính đôi mắt ấy vì nó mà hết lần này đến lần khác hạ thấp giới hạn của bản thân, đánh mất chính mình.


Lúc này—


Ánh mắt cậu ta chăm chú, mày hơi nhíu lại, nhẹ nhàng lắc đầu với tôi.


Cậu ta muốn tôi rời đi.


Tôi khẽ bật cười, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.


Trong tầm mắt, tôi thoáng thấy ánh nhìn kinh ngạc, hoảng loạn của Hà Thiệu.


Tôi khẽ cười, không phải chính cậu ta bảo tôi đi sao?


Toàn là cáo già ngàn năm, ai lại đi đóng vai nai tơ chứ?


Tôi xoay người rời đi, đón ánh nắng mùa hè chói chang, khẽ lắc đầu.


Cậu ta tưởng rằng tôi nhất định sẽ cứu cậu ta sao?


Tôi nghĩ một chút—kiếp trước có lẽ là vậy, nhưng kiếp này thì tuyệt đối không.


Thật ra nói đi cũng phải nói lại, tôi và Hà Thiệu cũng coi như thanh mai trúc mã.


Tôi sinh ra đã ở trong cô nhi viện, còn cậu ta thì bị cha mẹ bỏ rơi lúc hai tuổi.


Chúng tôi lớn lên trong viện phúc lợi, sống nhờ vào những đồng tiền quyên góp từ những người xa lạ.


Mối quan hệ giữa chúng tôi thân thiết đến mức nào ư?


Được thôi, tôi nguyện vì cậu ta mà hy sinh tất cả.


Kiếp trước, vì sự hận thù sinh ra từ tình yêu của Hà Kiều Kiều mà suốt bảy năm dài, Hà Thiệu liên tục bị bắt nạt, tinh thần nhiều lần sụp đổ.


Tôi chắt chiu từng đồng để mua thuốc chống trầm cảm đắt đỏ cho cậu ta.


Mỗi khi cậu ta bị đánh đến đầu rơi máu chảy, tôi cẩn thận giúp cậu ta sát trùng, băng bó vết thương.


Thậm chí lúc cậu ta bị bắt nạt, tôi không ngần ngại đứng ra bảo vệ.


Kiếp trước, tôi thật sự đã yêu cậu ta.


Đến mức ngày Hà Kiều Kiều ra nước ngoài, Hà Thiệu tỏ tình với tôi, tôi không hề do dự mà lập tức đồng ý.


Thanh mai trúc mã, ngoại hình đẹp, thành tích tốt, tính cách dịu dàng—tôi có lý do gì để từ chối đây?


Nhưng sự thật chứng minh, yêu đơn phương quá lâu, cuối cùng chỉ dẫn đến sự chán ghét lẫn nhau.


Vô số đêm mặn nồng bên nhau, cậu ta áp sát bên tai tôi, thì thầm hết lần này đến lần khác về sự căm ghét dành cho Hà Kiều Kiều.


Tôi tin, thế nên tôi cũng không ngừng an ủi cậu ta.


Từ một thiếu niên nhút nhát, yếu đuối đến một người đàn ông trưởng thành, vững vàng—tôi đã ở bên cậu ta suốt 23 năm.


Nhưng rồi khi cậu ta thành công, Hà Kiều Kiều lại quay về.


Cô ta nước mắt lưng tròng, quỳ gối bên chân Hà Thiệu, liên tục dập đầu cầu xin:


“Hà Thiệu, trước đây là tôi sai. Tôi cầu xin anh, cứu tôi với, làm ơn…”


Hà Thiệu ngồi thẳng trên ghế chủ vị, giọng điệu lạnh lùng xa cách:


“Cô lấy tư cách gì?”


Tôi đứng bên cạnh, chứng kiến tất cả, cảm thấy đó là điều đương nhiên.


Dù sao ngay cả trẻ con cũng hiểu, kẻ bắt nạt không đáng được tha thứ, cả đời này cũng vậy.


Thế nhưng, dưới sự dây dưa hết lần này đến lần khác của Hà Kiều Kiều, cuối cùng, Hà Thiệu vẫn giữ cô ta lại bên mình.


Tôi không hiểu tại sao.


Tôi ép hỏi hết lần này đến lần khác, cậu ta lại liên tục né tránh, cứ như thể điều này vốn dĩ là chuyện hiển nhiên.


Tôi càng ầm ĩ, cậu ta lại càng chiều chuộng Hà Kiều Kiều.


Bất kể cô ta làm ầm ĩ thế nào, dù giận dỗi hay bày trò, cậu ta vẫn luôn dành những điều tốt nhất cho cô ta.


Tôi không nhớ rõ từ khi nào, tôi đã không còn là điều ưu tiên nữa.


Cậu ta vung tiền như nước, thu mua công ty của cha Hà Kiều Kiều, hoàn toàn không đếm xỉa đến việc công ty mới do hai chúng tôi đồng sáng lập đang gặp khủng hoảng tài chính.


Nhìn 23 năm cùng nhau vượt bao sóng gió nay sụp đổ trong chớp mắt, cuối cùng tôi cũng bùng nổ.


Tôi lao vào tòa nhà văn phòng, giáng cho cậu ta 23 cái tát.


Cậu ta không ngăn cản, mặc cho tôi muốn làm gì thì làm.


Ánh mắt nhìn tôi vẫn giống hệt như hơn mười năm trước—nồng cháy, uất ức, xen lẫn áy náy.


Tôi không hiểu, tại sao có người có thể như Hà Thiệu, sáng nắng chiều mưa.


Đã yêu người khác, thì đừng đến dây dưa với tôi chứ.


"Hà Thiệu, cậu thật sự... quá ghê tởm."


Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta, gương mặt bị tôi đánh sưng vù, trông chẳng khác gì đầu heo.


"Hết giận chưa?"


Hà Thiệu nhìn tôi, giọng điệu dịu dàng.


Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta.


"Hết giận rồi thì về nhà đi, tôi đã nấu cơm sẵn rồi, chờ cậu về ăn."


Tôi quay người bước đi.


Gương mặt sưng vù kia, tôi thật sự không muốn nhìn thêm nữa.


Chiều hôm đó, tôi biết mình lại bị lừa.


Bởi vì tôi bị xe tông chết.


Tôi nhớ rất rõ, đó là một fan trung thành của Hà Kiều Kiều.


Hôm ấy, để lấy lòng Hà Kiều Kiều, Hà Thiệu để mặc cô ta tùy tiện bịa đặt mọi chuyện trên mạng.


Thậm chí để phụ họa với cô ta, cậu ta còn bỏ ra một khoản tiền lớn để dẫn dắt dư luận, công kích tôi.


Nghĩ đến đây, tôi bật cười đầy chế giễu.


Ngay lúc chuẩn bị bước ra khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm bỏ hoang, tôi chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.


"Mộng Sương!"


Tôi theo phản xạ quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt đến quỷ dị của Hà Thiệu, tôi thoáng sững người.


Máu đỏ tươi chảy dài từ trán xuống, xương gò má trầy trụa khắp nơi, vết thương máu me be bét, trông vô cùng đáng sợ.


"Ra tay tàn nhẫn thật đấy?"


Tôi không nhịn được mà bật cười—Hà Kiều Kiều đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.


Nghe thấy lời tôi, Hà Thiệu sững sờ.


Đôi môi mấp máy vài lần, như muốn nói gì đó.


Nhìn dáng vẻ do dự, lưỡng lự của cậu ta, trong lòng tôi chỉ càng thêm bực bội.


"Có chuyện thì nói, không thì cút."


Hà Thiệu cẩn thận ngước lên nhìn tôi, nhưng khi chạm phải ánh mắt đầy mất kiên nhẫn của tôi, cậu ta sững lại.


Đột nhiên, như thể vừa nghĩ thông suốt điều gì đó.


Đôi mắt vốn luôn chất chứa tính toán của cậu ta khẽ nâng lên.


"Sương Sương, cậu có thể đi cùng tôi đến phòng thí nghiệm bỏ hoang lấy cặp sách không?"


Tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ.


"Hà Kiều Kiều đi rồi à?"


Trong tầm mắt, Hà Thiệu ngẩn ra vài giây, giọng nói nhẹ nhàng cất lên:


"Cô ấy... đi rồi, ừm, đi rồi."


Nhìn vào ánh mắt cậu ta—ánh mắt mang đầy sự gian trá và hiểm ác—tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện.


Người trước mặt này, nào còn là Hà Thiệu đơn thuần và đáng thương của trước kia, rõ ràng là một kẻ hèn nhát tận xương tủy.


Cơn giận trong lòng tôi dâng lên, tôi tiến lên, vỗ vỗ lên mặt cậu ta.


Nhẹ nhàng, nhưng lại vừa đủ chạm vào vết thương.


Nhìn dáng vẻ cậu ta nhăn nhó vì đau, tôi khẽ bật cười.


"Muốn kéo tôi xuống nước? Mơ đi."


Tôi đẩy mạnh cậu ta ngã xuống đất.


Nhìn cậu ta chật vật nằm sóng soài, tôi cười sảng khoái.


Kiếp trước vì giúp cậu ta, tôi cũng bị cuốn vào vòng xoáy công kích của dư luận.


Đứng trước mặt cậu ta, tôi cúi xuống nhìn từ trên cao, giọng nói lạnh băng:


"Hà Thiệu, đừng có bán rẻ bản thân, cũng đừng chọc vào tôi."


Hà Thiệu nằm bệt dưới đất, đau đến mức không thể lập tức đứng dậy.


Cái miệng kia mấp máy, như thể muốn phản bác điều gì.


Nhưng tôi chẳng có hứng nghe.


Nhìn thấy nét tức giận và bàng hoàng trong mắt cậu ta, tôi quay người bỏ đi.


Kẻ không đáng để tâm, không xứng đáng khiến tôi bận lòng.


Đi được vài bước, phía sau vang lên giọng nói của Hà Thiệu.


Cậu ta nói gì đó, nhưng tôi không nghe rõ—mà cũng chẳng cần phải nghe.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo