2
Tôi quen đường quen lối quay lại lớp học.
Tôi gục xuống bàn tính toán thời gian.
Tính cả hôm nay, tôi đã trùng sinh được tròn hai tháng.
Nhìn vị giáo sư trên bục giảng không ngừng thao thao bất tuyệt, tôi bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình.
Điều duy nhất khiến tôi khó chịu là cái tên Kỳ Lăng bên cạnh, cứ liên tục kiếm cớ bắt chuyện với tôi bằng những lý do kỳ quặc.
" Mộng Sương, cậu thích socola không?"
Vừa nói, cậu ta vừa đưa cho tôi một thanh Dove.
" Mộng Sương, cậu thích uống sữa không?"
Giây tiếp theo, một hộp sữa hữu cơ Kim Điển xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi chỉ cảm thấy bực bội, không buồn trả lời.
Cho đến khi...
" Mộng Sương, tôi nhớ cậu học Giải tích rất giỏi, có thể dạy tôi không?"
Tôi học giỏi?
Tôi là người đứng chót cả năm trong môn Giải tích đó!
Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt đầy bất lực.
"Kỳ Lăng, cậu có chuyện gì không?"
"Không có thì im miệng hộ tôi cái nha."
Tôi thấy ánh mắt Kỳ Lăng thoáng chút tổn thương, trong đó còn chứa đựng thứ cảm xúc mà tôi không tài nào hiểu nổi.
Cuối cùng cũng yên tĩnh được hai tiết học.
Nhưng chưa kịp thở phào, Hà Kiều Kiều đã tìm đến trước mặt tôi.
"Mộng Sương! Hôm nay cậu đã đến phòng thí nghiệm bỏ hoang đúng không?"
Giọng điệu đầy áp bức, thái độ vô cùng khó chịu.
Tôi xoa xoa tai, tiếp tục đọc sách, đến đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên.
Nhưng hành động này dường như chọc giận cô ta.
"Mộng Sương! Tao đang nói chuyện với mày đấy!"
Giọng cô ta chói tai đến nhức óc.
Tôi cau mày, nhìn khuôn mặt méo mó vì tức giận của cô ta, giọng điệu không kiên nhẫn:
"Hà Kiều Kiều, tôi có đi hay không thì liên quan gì đến cô?"
Hà Kiều Kiều tròn mắt nhìn tôi, như thể không tin nổi rằng Mộng Sương yếu đuối, luôn rụt rè bám theo sau lưng Hà Thiệu ngày nào, lại có thể sắc bén đến vậy.
Cô ta thô bạo giật lấy sách của tôi, ném xuống đất rồi giẫm mạnh hai cái.
Khoanh tay đứng trước mặt tôi, không nói một lời.
Nhìn cuốn giáo trình bị bẩn, lửa giận trong tôi bùng lên.
Tôi chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến tới, cúi xuống nhặt sách lên.
Trong ánh mắt liếc qua, tôi thấy Hà Kiều Kiều lộ ra vẻ đắc ý.
Nhưng có vẻ cô ta đã hiểu sai rồi.
Tôi cầm sách lên, thô bạo nhét thẳng vào miệng Hà Kiều Kiều, không hề nương tay.
Nhìn biểu cảm nhục nhã và đau đớn của cô ta, tôi chợt nhớ đến kiếp trước, những thứ ghê tởm mà cô ta bắt tôi phải nuốt.
Giọng tôi lạnh lùng, mang theo chút ác ý:
"Ăn đi! Không phải cô thích bắt người khác ăn đồ lắm sao?"
Ánh mắt Hà Kiều Kiều lóe lên vẻ kinh ngạc, trừng trừng nhìn tôi.
Nhưng cô ta nhanh chóng hoàn hồn, phun cuốn sách ra, giọng điệu cay độc:
"Ồ, mạnh mẽ dữ ha? Kiếm được người bao nuôi rồi à?"
"Chắc không phải là ông già tám, chín chục tuổi đấy chứ?"
"Haizz, con gái thì đừng có tùy tiện quá, không biết giữ mình là không tốt đâu."
Chưa kịp đợi tôi phản ứng, tôi đã thấy Hà Thiệu đang đứng khựng lại ngay cửa lớp.
Anh ta im lặng, ánh mắt tối lại, không biết đang nghĩ gì.
Không gian bỗng nhiên lặng như tờ.
Rồi giọng nói trầm thấp vang lên.
"…Mộng Sương… thật ra, cậu không cần phải như vậy đâu."
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Tôi như thế nào chứ?
Không muốn phí lời với hai kẻ thần kinh trước mặt, tôi trợn mắt rồi quay đầu bỏ đi.
Không phải ai cũng thích đôi co với chó.
Nhưng trong mắt Hà Thiệu, hành động này của tôi lại giống như một kẻ không biết hối cải.
"…Mộng Sương!"
Hà Thiệu vội vàng đuổi theo, giọng nói đầy lo lắng.
Cậu ta túm chặt lấy tay tôi, siết chặt đến mức không chịu buông.
"Mộng Sương… không, Sương Sương."
"Cậu nghe tôi nói, dù chúng ta nghèo, nhưng tuyệt đối không thể làm những chuyện sai trái."
"Nếu là vì tôi, thì lại càng không thể."
Tôi ngẩng đầu nhìn kẻ đang thở hổn hển trước mặt, những sợi tóc bết dính trên khuôn mặt nhếch nhác.
Tự nhiên dạ dày tôi cuộn lên.
"Buông ra!"
Tôi lạnh lùng nhìn Hà Thiệu, giọng điệu mang theo sự xa cách và lãnh đạm.
Hà Thiệu nhìn tôi, đôi mắt thoáng lên chút đau đớn.
"Sương Sương…"
Cậu ta khẽ gọi tôi, đôi mắt đỏ hoe, nhưng tay vẫn nắm chặt không buông.
Tôi cố sức giật tay lại, nhưng bị cậu ta ghì chặt, không thể cử động.
Cơn giận trong tôi càng bùng lên mạnh mẽ, ngay lúc tôi chuẩn bị nổi đóa—
Một đôi tay thon dài trực tiếp gỡ ngón tay của Hà Thiệu ra.
Giọng nói mang theo sự lười biếng xen lẫn trêu chọc:
"Ủa? Ông là ai đấy? Dám động vào người của tôi?"
Tôi ngước mắt nhìn thiếu niên anh tuấn trước mặt.
Ánh nắng mùa hè xuyên qua cửa sổ, rơi lốm đốm trên mái tóc và bàn học của cậu ấy.
Những sợi tóc lòa xòa rũ xuống hàng chân mày cứng cáp, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng lạnh nhạt.
Đôi mắt đào hoa tựa mực tàu, sâu thẳm như hồ nước, đuôi mắt hơi xếch, phớt một chút sắc đỏ nhàn nhạt.
Nhưng quầng mắt mang theo màu xám xanh, dường như đã thức khuya, thần sắc có chút mệt mỏi.
Hà Thiệu nhìn chằm chằm vào Kỳ Lăng trước mặt, nhất thời không thốt nên lời.
Kỳ Lăng liếc Hà Thiệu, rồi lại nhìn sang tôi.
Hàng mày kiếm hơi nhướng lên, giọng điệu mang theo chút xấc xược:
"Đây là cái cậu… thanh mai trúc mã gì đó của cậu à?"
Tôi hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Kỳ Lăng nhướng mày cười khẽ, ánh mắt đầy vẻ suy tư:
"Cậu thích hắn ta?"
Không biết có phải ảo giác của tôi không, nhưng ánh mắt cậu ấy nhìn tôi dường như ẩn chứa cảm xúc gì đó khó tả.
Nghe vậy, tôi bật cười.
"Thích… hắn ta?" Tôi nhàn nhạt đáp, "Bạn Kỳ à, mắt tôi chưa có mù đâu."
"Tôi đã bảo mà, mắt cậu làm sao có thể kém đến mức đó được?"
Tôi thoáng thấy Kỳ Lăng cong môi cười nhẹ, đôi mắt vốn luôn mang nét giễu cợt nay lại thấp thoáng chút ngượng ngùng.
"Mộng Sương…"
Hà Thiệu mở miệng gọi tên tôi, giọng điệu đáng thương, đôi mắt càng đỏ hơn.
"Cút."
Tôi đảo mắt, ánh nhìn đầy ghét bỏ và chán ghét.
Dường như ánh mắt này đã giáng một đòn nặng nề vào Hà Thiệu, cậu ta cụp mi xuống, không nói gì thêm.
Kỳ Lăng kéo tôi rời đi.
Trong tầm mắt, tôi thấy Hà Thiệu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, chăm chú nhìn theo hướng chúng tôi rời đi thật lâu.