“Sau khi mẹ tôi mất, bố tôi không thể chấp nhận được, trở nên rất sa sút. Ông ấy là người rất tốt, trước đây là công nhân lao động kiểu mẫu trong nhà máy, sau đó chết vì uống rượu.”
“Ông ấy luôn cảm thấy, nếu hôm đó ông ấy không tăng ca, mẹ tôi sẽ không gặp chuyện. Sau đó bác cả tôi không nhìn nổi nữa, liền đưa tôi ra nước ngoài chữa bệnh và học tập, nghĩ rằng tôi rời khỏi môi trường này sẽ tốt hơn một chút.”
Trong quá trình điều trị tâm lý dài đằng đẵng, anh ta phải cố gắng bắt chước cảm xúc, phản ứng và cuộc sống của những người xung quanh.
Trong bệnh án có ghi chép, Bạch Ngọc liên tục gặp một cơn ác mộng, lặp đi lặp lại một câu:
“Mẹ, đừng ra ngoài, không được ra ngoài, mẹ ơi, con đau bụng, tay con cũng đau... Mẹ ơi!”
Trong tâm lý học, nó được gọi là “chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương”, anh ta vẫn luôn bị mắc kẹt trong ngày mưa bão đó, tự trách mình đã không ngăn mẹ ra ngoài.
Tôi vụng về vuốt tóc anh ta.
Hóa ra, tôi luôn đóng vai người mẹ trẻ đã sống mãi trong ký ức của anh ta.
“Mẹ chưa từng trách con với cha con.” Tôi như lại bước vào một góc nhìn nào đó, linh hồn thoát ra ôm lấy anh ta:
“Bởi vì con là một đứa bé rất ngoan, chưa bao giờ khiến mẹ phải lo lắng. Bố con ngốc lắm, còn ngốc hơn cả con, mẹ không yên tâm về ông ấy...”
“A Ngọc, đôi khi cuộc sống cũng không phức tạp như con tưởng, mưa rồi cũng sẽ tạnh.”
Bạch Ngọc cúi người, vùi mặt vào cổ tôi.
Một lúc lâu sau, cổ áo tôi ướt đẫm.
…
Khi vết thương gần như đã lành, tôi vội vàng trở về đoàn phim.
Sự việc trước đó, cảnh sát cũng chỉ nói là vẫn đang điều tra.
Trong bầu không khí hoang mang, tôi đã đón chào cảnh quay cuối cùng trên màn ảnh rộng của mình.
“Chúc mừng chúc mừng!” Nhân viên hậu cần đưa hoa đến, tiếng vỗ tay vang dội khắp phim trường.
Biên kịch kim bài lên tiếng: “Chờ xem, lần này chắc chắn cô sẽ được nhận giải thưởng đến mỏi tay!”
Bạch Ngọc cười nhéo nhéo mặt tôi: “Đến lúc đó không biết đám phóng viên kia còn sẽ nói tôi ngược đãi cô đến mức nào nữa.”
“Tôi muốn ăn thả ga một tháng!”
Tôi nắm chặt tay thề —— Nhất định phải ăn cho lại khuôn mặt tròn tròn của mình!
Hơn một năm quay phim đã khiến mọi người trở nên rất thân thiết, sau khi kết thúc, cả bọn lại hẹn nhau đi ăn mừng.
Đêm đó tôi uống khá nhiều, sáng hôm sau đầu đau như búa bổ. Chợt ngoài cửa xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Cố Duy Phong ăn mặc như diễn viên phim Hong Kong, bên ngoài là áo khoác đen tuyền, “Cô Giang, đã lâu không gặp.”
“Giác Hạ, ai đấy?”
“Chờ đã chờ đã!” Cố Duy Phong nhìn Bạch Ngọc đang đi dép lê, “Sao anh ta lại ở trong nhà cô?”
Tôi bực bội, “Không chỉ có anh ấy, mọi người trong đoàn phim đều đang ở đây, tối qua mở tiệc ở nhà tôi mà. Tìm tôi có việc gì?”
Bạch Ngọc cười dịu dàng, “Tôi nấu chút canh giải rượu cho mọi người, em muốn uống trước không?”
Có chuyện tốt như vậy? Đương nhiên tôi vội vàng gật đầu.
Cố Duy Phong nghiêm nghị nói: “Giác Hạ, cô là tiểu hoa đán hàng đầu, có rất nhiều fan nam ủng hộ cô đấy. Cô tuyệt đối không thể để chuyện yêu đương làm mờ đôi mắt, phụ lòng những người yêu mến cô...”
Tôi: “?”
“Nhưng lần này tôi tới tìm cô đúng là có chuyện quan trọng thật, mong cô có thể phối hợp với chúng tôi.”
Tôi suy nghĩ một chút, sau đó dẫn anh ta ra ban công nói chuyện.
Nói đến vụ án, Cố Duy Phong trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Những gì anh ta nói, tóm gọn lại là, họ đã điều tra ra được rất nhiều manh mối quan trọng trong vụ án tôi bị thương.
Nhưng vì lý do bảo mật, bọn họ không thể nói chi tiết cho tôi biết.
Bọn họ chỉ có thể nói với tôi rằng, những manh mối này có liên quan đến vụ án đêm mưa hai mươi năm trước.
Còn tôi, tốt nhất là có thể phối hợp với cảnh sát, làm nội gián trong giới giải trí.
“Hạ Hạ, cô là mối liên hệ duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến trong giới giải trí!” Cố Duy Phong bày ra dáng vẻ như một fan hâm mộ cuồng nhiệt.