Hệ Thống Ép Tôi Phải Giếc Người - 12

Chương 12:

 

May mà tôi đã học được mấy chiêu thức từ hệ thống, hơn nữa còn dùng mu bàn tay đỡ dao, cố gắng tránh tổn thương động mạch chủ.

 

Khi đến bệnh viện, tình trạng của tôi vẫn chưa quá tệ.

 

Chỉ là bị mất máu quá nhiều, hơi choáng váng.

 

“Là do tôi sơ suất. Nếu không phải nhờ cô, con dao đó đã đâm trúng tôi rồi.”

 

“Nói vậy cũng không đúng...” Tôi dần cảm thấy buồn ngủ: “Ai biết được đúng cảnh này anh lại xuống sân khấu làm mẫu cho diễn viên đâu? Vốn dĩ... người nên đối diễn chính là tôi... là nhắm vào tôi...”

 

Bác sĩ muốn nhanh chóng xử lý vết thương cho tôi, sau khi tiêm thuốc mê, tôi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

 

Lúc tỉnh lại, trời đã tối.

 

“A a a a a… Đau quá a a a a a a!” Tôi vừa cử động, cánh tay phải đang bị quấn băng đã đau đến thấu tim.

 

Bạch Ngọc vội vàng nắm tay tôi, giọng nói như dỗ trẻ con: “Hạ Hạ đừng cử động, thuốc tê hết tác dụng rồi, bác sĩ đã khâu vết thương cho cô, bây giờ phải chờ vết thương bên trong lành lại.”

 

Là người nổi tiếng hay khóc nhè của đoàn làm phim, mắt tôi rơm rớm nước mắt vì đau đớn, rất tủi thân hỏi: “Tôi bị vậy có được coi là tai nạn lao động không?”

 

...

 

“Có thể.” Bạch Ngọc bật cười.

 

“Có điều tra ra được gì không?”

 

Bạch Ngọc nói: “Hiện tại vẫn chưa có tin tức, có kết quả tôi sẽ nói cho cô.”

 

“A, vậy việc quay phim tiếp theo chắc sẽ không bị ảnh hưởng đâu nhỉ? Tôi cảm thấy chỉ cần cỡ một tuần là tôi có thể khỏi hẳn.”

 

“Việc quay phim không vội, chờ cô bình phục đã.” Anh ta cúi đầu gọt táo, sau đó cắt thành miếng nhỏ đưa đến bên miệng tôi.

 

Tôi cắn một miếng.

 

Anh ta hài lòng cong khóe môi.

 

“Lúc tôi bị thương, hình như anh không hoảng hốt lắm.” Tôi chợt nhớ ra điều gì đó: “Người bình thường nhìn thấy người khác bị thương, rất khó có thể bình tĩnh ngay lập tức như vậy.”

 

“Thật sao?”

 

“Vậy nên lúc ở trên xe cứu thương, vẻ căng thẳng đó là anh giả vờ sao?”

 

Tay Bạch Ngọc khựng lại, sau đó lại tự nhiên đút cho tôi ăn một miếng táo.

 

Anh ta không trả lời, tôi cũng không tiện hỏi tiếp nữa.

 

Nằm trong bệnh viện hồi phục vài ngày tôi mới phát hiện, bệnh viện mà tôi đến không phải bệnh viện gần đoàn phim nhất.

 

Tôi đẩy khung truyền dịch đi dạo trong hành lang, được mọi người kéo lại chụp ảnh chung.

 

Cô y tá trẻ rất phấn khích: “Oa, đó chính là đạo diễn Bạch! Cảm giác còn đẹp trai hơn cả nam minh tinh!”

 

“Không phải đẹp trai, mà là có khí chất...”

 

Mọi người ở phòng y tá tranh thủ lúc rảnh rỗi buôn chuyện.

 

“Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên đâu.” Có một bác sĩ đến giao phòng: “Trước đây Bạch Ngọc từng ở bệnh viện này rất lâu.”

 

Tôi thắc mắc: “Không nhìn ra, anh ấy từng mắc bệnh gì ư?”

 

Bác sĩ kia tự biết mình lỡ lời, nói úp úp mở mở vài câu rồi đi mất.

 

Đêm khuya.

 

Tôi chạy đến phòng trực của bác sĩ yêu cầu xem bệnh án của mình.

 

Bác sĩ trực ban đang buồn ngủ bảo tôi tự kiểm tra.

 

Tìm kiếm, Bạch Ngọc.

 

Cái tên này quá đặc biệt, không cần lọc cũng hiện ra tất cả bệnh án.

 

Chín tuổi nhập viện, do mẹ mất nên bị cú sốc lớn về mặt tinh thần, xuất hiện ảo giác, ảo thính, rất có thể có nguy cơ mắc chứng rối loạn nhân cách, kèm theo khuynh hướng tự hủy hoại bản thân và triệu chứng lo âu...

 

Hóa ra anh ấy chính là cậu bé đó.

 

Cậu bé đã ở lại trong nhà khi người vợ ra ngoài đưa ô.

 

Chỉ nháy mắt tôi đã nhớ ra cậu bé trong bức ảnh mờ trên báo.

 

Mà Bạch Ngọc đã điều trị ở bệnh viện này hai năm.

 

Tôi tắt máy tính, lặng lẽ quay về phòng bệnh. Ở cửa, tôi nhìn thấy Bạch Ngọc xách theo hộp giữ nhiệt.

 

“Trong nhà hầm chút canh bồ câu, muốn mang đến cho cô uống.”

 

Tôi cúi đầu “ừm” một tiếng.

 

Bạch Ngọc nhìn sắc mặt tôi, bình tĩnh nói: “Cô biết rồi đúng không?”

 

“... Tôi chỉ hơi tò mò... Xin lỗi.”

 

Anh ta lắc đầu, “Không sao, chuyện cũng đã qua hai mươi năm rồi.”

 

Trên chiếc bàn nhỏ trong phòng bệnh, tôi vừa uống canh vừa nghe anh ta kể chuyện cũ.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo