Mặc dù lúc ở phim trường đạo diễn Lưu làm việc qua loa, thích nghe lời nịnh hót, cũng từng có một số tin đồn không hay trong ngành, nhưng chưa từng có ai thấy ông ta như vậy.
Tóc ông ta thưa thớt, trong đôi mắt nheo lại lóe lên tia sáng điên cuồng.
“Giác Hạ à, tôi giới thiệu việc cho cô là giúp cô đúng không? Sao cô lại hại tôi như vậy? Khiến tôi bị truy đuổi gắt gao như vậy. Cô đúng là...”
Ông ta nhìn đôi giày đế thấp bị nước mưa làm ướt sũng của tôi, vẻ mặt ghét bỏ: “Còn làm bẩn hết cả rồi, vốn dĩ tôi đã quen biết cô...”
Tôi lấy hết can đảm hỏi: “Đạo diễn Lưu, sao, sao ông lại ở đây?”
“Tôi thấy diễn xuất của cô vẫn dở tệ như xưa, đạo diễn Bạch cũng chẳng có bản lĩnh gì.”
Tôi cũng nói thẳng với ông ta: “Vậy nên Ôn Ý chính là 'mồi nhử' đúng không? Cô ta chính là người giúp ông dẫn nạn nhân đến địa điểm đã định... Lúc đó cô ta mới bao nhiêu tuổi, bảy tuổi? Hay tám tuổi?”
“Cũng gần như vậy. Hừ, từ nhỏ cô ta đã rất lanh lợi... Cô ta thông minh lắm đúng không? Cô ta là đối tượng đầu tiên tôi chọn để thử nghiệm...”
【 Đing! 】
Tôi biết không ít kẻ giết người hàng loạt, không phải ngay từ đầu đã giết người, thông thường chúng sẽ bắt đầu bằng việc hành hạ động vật nhỏ, hoặc là bắt đầu từ những người trông có vẻ yếu đuối vô hại, dần dần leo thang tội ác.
Sợi dây đỏ mà Ôn Ý đeo, cũng được tìm thấy trên thi thể của các nạn nhân khác.
Mà lý do cô ta có thể sống sót là vì cô ta đã chọn trở thành đồng phạm của hung thủ.
Có lẽ ngay từ đầu đã là như vậy.
Khi cô ta dẫn tôi vào địa ngục, nụ cười không che giấu được đó chẳng phải là vì:
—— Cô ta cũng đang trải nghiệm niềm vui sướng tột độ trong đó hay sao?
Cho nên trong buổi thử vai đó, cô ta mới kiên trì diễn theo cách kia: Là do nạn nhân có cách ăn mặc cùng với cử chỉ “không khéo léo” nên mới gặp nạn.
Như vậy cô ta có thể dễ dàng trút bỏ trách nhiệm của mình.
“Đứng im, đừng nhúc nhích!” Tôi rút một khẩu súng từ trong áo khoác ra, nhắm ngay đạo diễn Lưu: “Cố Duy Phong, thu lưới!”
…
Trong cục cảnh sát, Cố Duy Phong buồn bực: “Cô lấy súng từ đâu ra vậy? Thứ đồ chơi này không thể nào là chúng tôi xin xuống cho cô...”
“Lấy trong đoàn phim, súng đạo cụ, rất giống thật đúng không?”
“Cô làm vậy quá nguy hiểm, lỡ như bị hắn ta nhìn thấu, cô không thể chống đỡ được đến lúc chúng tôi chạy đến thì biết phải làm sao bây giờ?”
Tôi đắc ý dào dạt: “Làm sao có thể, tôi có kỹ năng diễn xuất đủ để đạt giải Oscar đó.”
Trong đêm mưa, tôi giằng co với đạo diễn Lưu, sau đó ông ta bị cảnh sát cấp tốc chạy đến bắt được, mà Ôn Ý vốn muốn trốn đi từ cửa sổ nhà vệ sinh cũng bị bắt tại trận.
Đám mây đen bao phủ trên bầu trời bản địa hai mươi năm nay cuối cùng cũng tan biến.
Rốt cục mưa cũng tạnh rồi.
Cảnh sát nhanh chóng tổ chức họp báo, tuyên bố ADN của nghi phạm trùng khớp với vật chứng để lại trên thi thể hai mươi năm trước.
Bằng chứng như núi.
“Vốn dĩ trong số những chứng cứ này, có rất nhiều chứng cứ đã mất hiệu lực vì lúc đó không được bảo quản tốt, nhưng sư phụ tôi cứ nhất quyết muốn bảo tồn. Rất nhiều người đều nói ông ấy làm vậy vì muốn tham ô kinh phí trong cục.”
Hiếm khi thấy mắt Cố Duy Phong đỏ như vậy: “Cuối cùng, cuối cùng cũng coi như xong.”
Có rất nhiều người dốc sức cả đời cũng không thể khiến người khác hiểu được mình.
Trong buổi họp báo, rất nhiều người nhà nạn nhân giơ di ảnh lên, che mặt khóc rống.
Bạch Ngọc cũng ở đó.
Anh ta đã từng nói với tôi, trong lễ tang của mẹ anh ta, anh ta có cố thế nào cũng không thể khóc được. Sau đó dường như anh ta đã vĩnh viễn mất đi năng lực rơi lệ.
Hôm nay anh ta vẫn không khóc, chỉ đứng nghiêm trang.
Sau đó hung thủ bị chuyển qua tòa án, tuyên án tử hình.
Đồng thời Trịnh Nam Châu cũng tuyên bố tạm thời ngừng hoạt động. Fan của anh ta sao có thể chấp nhận thần tượng của mình lại từng là người yêu của tội phạm giết người được chứ?
Ngay từ lúc thử vai, Trịnh Nam Châu đã nhận ra Ôn Ý không đúng, nhưng lúc anh ta muốn chia tay lại bị cô ta rạch tới mình đầy thương tích, thậm chí cô ta còn ép anh ta phải làm việc thay cô ta...
Dù sao, anh ta cũng có rất nhiều “fan nữ”.
Trịnh Nam Châu thực sự không dám, chỉ có thể cắn răng chịu đựng rất nhiều 'khổ sở' khó có thể nói với người ngoài.
Sau buổi họp báo, Bạch Ngọc lại khôi phục dáng vẻ cười tủm tỉm trước kia, còn dẫn theo toàn bộ đoàn làm phim chạy khắp nơi trên cả nước để tuyên truyền.
Danh tiếng của mỗi buổi chiếu thử đều rất tốt, đoàn bình thẩm truyền thông còn từng chấm tới 9.7 điểm.
Sau một buổi chiếu thử, có khán giả hỏi: “Chị Giác Hạ, em là fan hâm mộ của chi, em thật sự rất thích chị! Em muốn hỏi chị, chị nhìn nhận thế nào về lựa chọn 'lấy ác chế ác' cuối cùng của nữ chính do chị thủ vai trong phim?”
Tôi đi đến dưới ánh đèn, trong đầu vang lên một tiếng “Đinh” đã lâu không gặp.
“Tôi nghĩ, cuối cùng nữ chính đã hiểu ra, chỉ có thiện lương là không thể chiến thắng tội ác. Cho nên cô ấy lựa chọn đi về phía bóng tối, đồng hành cùng cái ác.”
“Vậy nếu như cô ấy có năng lực như vậy, bản thân lại sa ngã thì sao?”
“Vậy thì, 'dây an toàn' của cô ấy sẽ trói buộc cô ấy ngay lập tức.”
Cố Duy Phong mặc một bộ đồng phục đứng dưới sân khấu, huy hiệu cảnh sát lấp lánh trước ngực.
END
Một ngày nọ, tình huống bất ngờ xảy ra:
Đạo diễn Bạch Ngọc: Giác Hạ, tôi để dành cho cô rất nhiều vai diễn, mau đến quay phim mới nào.
Cố Duy Phong: Đừng để ý đến anh ta, mau đến cục cảnh sát, tổ chức đại hội khen thưởng! Rất nhiều đồng nghiệp của tôi muốn làm quen với cô đấy ——
Giang Giác Hạ (Nhìn lịch trình dày đặc): Dừng, dừng, hai người đừng cãi nhau nữa!