“Quan hệ giữa cô với lớp trưởng Vương Đình như thế nào? Lần cuối hai người nói chuyện là khi nào?”
Cô gái cúi đầu thấp hơn nữa.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
“Hiện tại chúng ta đã có khá nhiều bằng chứng, nhưng cô ta quá cảnh giác, anh Phi, từ hôm qua đến giờ cô ta vẫn không chịu nói một lời...”
Gân xanh trên trán Cố Duy Phong giật thình thịch: “Cô ta tưởng chỉ cần im lặng là xong chuyện?!”
Tôi khẽ kéo tay áo anh ta, chỉ chỉ về phía bà cụ đang thẫn thờ ngồi ở hành lang, nhỏ giọng nói: “Sao anh nóng tính thế? Tôi thấy Ngụy Lâm Lâm và bà của cô ấy có thể là điểm đột phá.”
“Chúng tôi đã điều tra Ngụy Lâm Lâm rồi. Tháng 6 năm ngoái, cô ấy nhảy lầu tự tử, sau đó được cứu sống, nhưng đã trở thành người thực vật liệt toàn thân.”
Nói xong, anh ta đẩy cửa bước vào.
Tôi nhớ đến bức ảnh chụp bữa tiệc sinh nhật đã thấy được trong ký túc xá.
Cô gái bị ép phải làm trò hề kia, rốt cuộc năm đó ước nguyện sinh nhật của cô ấy là gì?
…
【 Đinh! Ghi lại bố cục và góc quay của camera trong đồn cảnh sát... 】
【 Đinh! Ghi lại các câu hỏi thường gặp trong quá trình thẩm vấn của cảnh sát... 】
【 Đinh! Cập nhật tiến độ vụ án nữ sinh trường Dụ Đức... 】
Tôi như thấy hệ thống trong đầu đang nhảy múa tưng bừng.
【 Hệ thống, thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu một chuyện. 】
Tôi dựa vào tường, xung quanh là màu xanh trắng tượng trưng cho công lý:
【 Tôi có phải là ký chủ đầu tiên của cậu không? Những tư liệu về các vụ án, cách thức giết người... trong cơ sở dữ liệu của cậu, cậu đã thu thập chúng bằng cách nào? 】
Hệ thống im lặng.
【 Nếu tôi không phải là ký chủ đầu tiên của cậu, vậy thì những ký chủ trước đây cuối cùng sống ra sao? 】
Từ sâu thẳm trong tâm trí, tôi nghe thấy một tiếng cười khẩy rõ ràng.
Khác với bất kỳ hệ thống hay kim thủ chỉ nào khác mà tôi từng thấy, làm tôi cảm thấy cả người phát lạnh.
Có một ác ma đang ký sinh trong cơ thể tôi.
Nhưng mà, nhưng mà.
Nếu nó vốn là một hệ thống giết người, tại sao lại được ngụy trang thành “hệ thống diễn xuất”?
Tôi vỗ mạnh vào đầu, những người đi ngang qua nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Trong phòng thẩm vấn, cuộc thẩm vấn vẫn đang tiếp tục.
“Cô có cảm tưởng gì về Ngụy Lâm Lâm?”
“...”
“Có lẽ cô không nhớ, dù sao hai người cũng chỉ học chung nửa học kỳ.”
“Làm sao tôi có thể quên được? Cô ta là một đứa ngốc.”
Cố Duy Phong như biến thành một người khác, không có bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt, giọng nói đều đều như đang bị thôi miên.
“Đứa ngốc? Sao cô lại nói vậy?”
“Các anh cũng đã điều tra cô ta rồi sao?”
Cố Duy Phong gật đầu, lấy một bức tranh từ trong ngực, mở ra.
Bức tranh vẽ những con cừu trắng muốt như tuyết chen chúc nhau trong chuồng, còn một con dê đen chiếm toàn bộ phần còn lại.
“Con dê đen là ai?”
“...”
Hoàng Lệ nhìn bức tranh một lúc, rồi đột nhiên xé nát nó: “Bây giờ mới hỏi những thứ này thì có ích gì?! Tại sao mấy tháng trước không có ai đến điều tra đi?”
Vết bút chì than trên vải vẽ là vết đen không thể xóa sạch.
Câu chuyện cũng không quá phức tạp.
Hoàng Lệ là học sinh có hoàn cảnh gia đình khó khăn nhất trường Dụ Đức, lại không giỏi ăn nói, nên nhanh chóng bị nhóm năm người Vương Đình để ý.
Mỗi buổi tối, bọn họ lại đánh đập cô ấy trong phòng thí nghiệm.
Nhốt cô ấy trong nhà vệ sinh ở tầng sáu khu ký túc xá nam suốt đêm.
Xé bài kiểm tra của cô ấy, vứt cặp sách của cô ấy là chuyện thường ngày.
Khi Hoàng Lệ nói với giáo viên chủ nhiệm, câu trả lời cô ấy nhận được là: “Vậy thì em đừng có khép mình như vậy, phải hòa đồng với mọi người.”
Người duy nhất không thể chịu đựng được những điều này là Ngụy Lâm Lâm.
Kết quả của việc cô ấy đứng ra ngăn cản mọi người là cô ấy trở thành nạn nhân mới.
Và lần này, có tới sáu người đã làm hại Ngụy Lâm Lâm.
“Tôi không còn cách nào khác, gia đình Ngụy Lâm Lâm giàu có hơn gia đình tôi rất nhiều. Cô ấy có thể chuyển trường, có thể xin học bán trú, còn tôi thì không...”
Hoàng Lệ ôm mặt, gần như suy sụp: “Tôi cứ nghĩ bọn họ sẽ không làm quá đáng quá. Tôi biết mình nên ngăn cản bọn họ, chỉ là tôi không muốn quay lại những ngày tháng bị bắt nạt đó nữa... Tối hôm đó, sau buổi tự học, tôi thấy bọn họ chặn cô ấy lại, tôi biết, cô ấy cũng... nhìn thấy tôi.”
Một con cừu trắng sao có thể cứu được một con cừu trắng khác.
Nhưng Ngụy Lâm Lâm rơi từ sân thượng xuống không hiểu điều này.
“Sau khi Ngụy Lâm Lâm xảy ra chuyện, bọn họ im hơi lặng tiếng được một thời gian. Tôi... Tuy lúc ấy tôi cũng thống khổ, nhưng tôi cứ nghĩ mọi chuyện đã qua, cho đến một ngày tôi về nhà, phát hiện bọn họ theo dõi tôi, cũng đến nhà tôi, thậm chí còn trêu chọc bà nội tôi.”
“Bà nội tôi mắt kém, bà ấy không nhìn rõ! Vương Đình lừa bà nội tôi rằng họ là bạn của tôi... Thực tế nhà cô ta không hề thiếu tiền, vậy mà cô ta lại cố tình đến xin tiền bà tôi, ăn cơm bà tôi cẩn thận nấu, nhưng sau lưng lại mắng bà là 'đồ mù'.”
Giọng nói của Hoàng Lệ khàn đặc đến lạ thường: “Anh biết không, bà tôi cả đời sống quy củ, ngay cả người ăn xin bà cũng sẵn lòng cho một bát cháo. Nhưng những người như vậy, kết cục thường không tốt đẹp gì.”
Chắc hẳn từ nhỏ cha mẹ của Ngụy Lâm Lâm cũng đã dạy cô ấy phải biết giúp đỡ người khác, sống lương thiện và dũng cảm, nhưng kết quả nhận lại là một cô con gái vĩnh viễn không thể đứng dậy được nữa.
Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo chỉ là câu chuyện cổ tích trong thế giới của người lớn mà thôi.
“Vào tiết tự học buổi sáng hôm đó, Vương Đình bảo tôi đến ký túc xá nam. Đột nhiên hôm đó tôi cảm thấy quá mệt mỏi, không muốn để mọi chuyện tiếp diễn thêm nữa.”
Hoàng Lệ cười khẽ, giọng nói đầy chua xót: “Cuối cùng, tôi thấy bộ quần áo đắt tiền như vậy, nghĩ rằng nếu làm bẩn nó thì quá đáng tiếc, nên đã cởi ra gấp gọn gàng lại để sang một bên.”
…
Ra khỏi đồn cảnh sát, tôi mới phát hiện Bạch Ngọc vẫn luôn đợi trong xe.
Anh ta như một khúc gỗ không biết cử động cũng chẳng biết cười, cứ thế dựa vào cửa sổ xe.
“Giác Hạ, vụ án có thuận lợi không?”
“Ừm, vụ án không phức tạp, hơn nữa hiện trường được bảo quản khá tốt, ADN cũng khớp, nên có thể phá án rất nhanh.”
“Vậy à.”
“Xin lỗi nhé, đáng lẽ tôi nên mời anh ăn cơm từ sớm, không ngờ lại để anh đợi lâu như vậy.”
Tôi day day thái dương, cố gắng chớp chớp mắt, “May mà giờ cũng chưa muộn lắm, tôi biết một quán thịt nướng khá ngon...”
Bạch Ngọc đưa cho tôi một cốc cà phê nóng: “Không sao. Chỉ là nơi này khiến tôi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ nên không muốn vào trong.”
Tim tôi bỗng nhói lên.
“Được rồi, giờ chúng ta đi thôi, đói chết mất!”
“Này.” Bạch Ngọc giơ màn hình điện thoại tới trước mặt tôi, “Cô lại lên hot search rồi.”
Bài đăng đang được lan truyền là của một tài khoản nhỏ, có nickname là “Cún Con Rất Văn Minh”. Cô ta dùng những dòng chữ và hình ảnh rõ ràng, vạch trần chuỗi quy tắc ngầm và mắt xích lợi ích đen tối của Vương tổng tập đoàn Ngu Thắng, trong đó còn có dính líu đến nam diễn viên nổi tiếng Ngô Tẫn Trần.
Nhìn ảnh đại diện của người đăng bài này, tôi cứ thấy quen quen.
“Đây chẳng phải là cô nàng hot girl ở bữa tiệc hôm đó sao?! Cô ấy lợi hại thật, vậy mà lại âm thầm thu thập được nhiều bằng chứng như vậy?!”
Tôi mở điện thoại, thấy có một lời mời kết bạn mới, avatar là một chú chó Tây Thi trông rất đáng yêu.
Lý do kết bạn: 【 Chị Giác Hạ, chị đã bao giờ nghĩ đến việc đổi người đại diện chưa? 】
Tôi sững người, rồi nhấn đồng ý.
…
Bộ phim “Cừu Đen Lạc Lối” bị tạm dừng quay vô thời hạn.
Ai cũng biết, nó gần như không còn cơ hội để khởi động lại nữa.
May mà khoản tiền đã ký trong hợp đồng cuối cùng cũng được thanh toán.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến Tết Nguyên Đán.
Cư dân mạng kinh ngạc phát hiện, trên TV, trên bảng quảng cáo ở trạm xe buýt, trong thang máy, bất cứ nơi nào cũng đang phát những đoạn video ngắn tuyên truyền công ích!
【 Tôi ngất, sao cô ta không quay phim mới mà ngày nào cũng quay phim ngắn về phòng cháy chữa cháy, công an, giao thông vậy?!】
【 Thôi đừng nói nữa, thần tượng của người khác thì gặp fan ở buổi họp mặt, còn chị tôi thì chỉ có thể gặp ở ngày mở cửa của sở cảnh sát!! 】
【 Đúng là người nổi tiếng có tấm lòng hảo tâm nhất giới giải trí! 】
【 Nhưng phải nói thật, dạo này tôi thấy cô ấy thuận mắt hơn nhiều rồi đấy...】
【 Cảm giác như tướng mạo của cô ấy cũng bắt đầu thay đổi, toát lên vẻ chính trực...】
Tôi: 【 Khoan đã!? Tôi còn đang chuẩn bị chuyển hình thành siêu phản diện mà! 】
Trong đường hầm tàu điện ngầm, dòng người qua lại như mắc cửi trước tấm poster khổng lồ của tôi, phía dưới còn có một dòng chữ quảng cáo: 【 Vĩnh viễn đồng hành cùng chính nghĩa. 】
Đó là một gương mặt tinh xảo, xinh đẹp, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Như thể trong nụ cười ấy, chưa từng có một chút u ám nào.
END