Hệ Thống Ép Tôi Phải Giếc Người - 27

Chương 27:

 

Tất nhiên, đây chỉ là động cơ mặt ngoài của nhân vật.

 

Tức là để khán giả có thể hiểu và nắm được một phần của cốt truyện.

 

Trên thực tế, tôi thông qua việc thiết kế và thực hành trò chơi bắt nạt để hiện thực hóa ham muốn kiểm soát và tự đại bệnh hoạn, từ đó giải phóng cảm giác bất an không hòa nhập trong lòng, dùng cách này để đạt được sự tự mãn.

 

Nữ chính bị xé rách quần áo, run rẩy dưới chân tôi.

 

Hóa ra cảm giác kiểm soát một người khác lại tuyệt vời đến vậy.

 

Tiếng thút thít khe khẽ của nữ chính vang vọng trong phim trường.

 

Khi cô ấy ngẩng đầu lên, trong mắt hiện rõ vẻ hoảng loạn và sợ hãi thực sự, đúng lúc này nam chính xông vào.

 

“Cắt!” Đạo diễn hô dừng: “Vừa rồi sao không tiếp diễn với Giác Hạ?! Mất bao công sức mới quay được cảnh đó, đã nói rất nhiều lần là nữ chính rất đáng thương, nhưng chưa bao giờ khuất phục, nhất định phải thể hiện được sự kiên cường đó...”

 

Đùng!

 

Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng động lớn.

 

Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Vương tổng đeo hoa trắng trên ngực quỳ sụp xuống đất.

 

So với lần gặp trước, trông ông ta già đi rất nhiều, tóc mai điểm bạc.

 

“Cô Giang, cô Giang... Cô có biết rốt cuộc Vương Đình nhà chúng tôi đã gặp phải chuyện gì không...”

 

“Cô có thể giúp đạo diễn Bạch tìm ra hung thủ của vụ án mạng nhiều năm trước, vậy liệu... cô có biết gì về chuyện này không?”

 

Chưa để tôi kịp lên tiếng, ông ta đã dập đầu đến chảy máu.

 

Lúc này tôi mới để ý thấy bên cạnh ông ta còn có một thanh niên đang đứng.

 

Anh ta mặc áo sơ mi đen và vest đen, làm nổi bật làn da cằm cổ trắng như sứ. Đạo diễn Bạch Ngọc gập chiếc ô màu đen cán dài lại, ngước mắt nhìn tôi từ xa.

 

Anh ta sẽ làm gì tiếp theo đây?

 

Đóng vai một người tốt bụng, vừa nói lời an ủi vừa đỡ người từ dưới đất dậy sao?

 

Hay là giả vờ đau buồn, khổ sở?

 

Tuy nhiên, thực tế là anh ta không nói một lời, thản nhiên chỉnh sửa những nếp gấp trên mặt ô.

 

“Vương tổng, xin ngài bớt đau buồn, ngài cũng phải bảo trọng thân thể!” Ngô Tẫn Trần nhanh tay lẹ mắt đỡ Vương tổng đang quỳ sụp dưới đất dậy.

 

Nhưng Vương tổng lại hất mạnh tay anh ta ra, mắt đỏ hoe: “Con gái tôi theo các người nên mới hư hỏng!”

 

Vương Đình là con gái duy nhất của nhà họ Vương, tình cha con này khiến không ít người trong đoàn làm phim rơi nước mắt.

 

Nhưng tôi lại đang nghĩ, liệu họ có biết những người phụ nữ mà họ săn đuổi trên bàn rượu cũng là con gái rượu của người khác hay không?

 

“Cậu còn trẻ như vậy mà diễn xuất đã rập khuôn, máy móc rồi.”

 

Cuối cùng Bạch Ngọc cũng gấp ô xong, thản nhiên nói với Ngô Tẫn Trần đang đứng bên cạnh.

 

Không một ai trong đoàn làm phim dám lên tiếng.

 

Đoàn làm phim như bị tạm dừng hoạt động.

 

Bạch Ngọc ngồi trong phòng hóa trang ngoan ngoãn cầm cốc nước nóng tôi rót cho, hơi nước làm ướt hàng mi dài của anh ta.

 

Anh nghỉ phép xong rồi?”

 

“Ừ, tập phim thử nghiệm của mọi người đã được chiếu cho ban lãnh đạo và những người phụ trách nền tảng phát hành xem rồi, bọn họ đều không hài lòng lắm với chất lượng của bộ phim này. Bọn họ đang cân nhắc tới việc thay đạo diễn, cần tìm người trong ngành, nên cũng bảo tôi đến xem thử.”

 

“Vậy thì anh...” Tôi nhìn anh ta với vẻ mong đợi.

 

Bạch Ngọc cười dịu dàng vô hại: “Không nhận đâu, kịch bản dở tệ, cứ để nó chết yểu đi.”

 

Tôi thở dài: “Tôi chỉ muốn thử sức với vai phản diện thôi.”

 

“Nếu đoạn diễn vừa rồi mà được phát sóng thật có lẽ sẽ có rất nhiều khán giả thực sự ghét đấy.”

 

“Cảm ơn, nhưng mà... Sao anh lại ăn mặc như vậy?”

 

Anh ta bình tĩnh nói: “Tôi vừa tham gia tang lễ của Vương Đình xong.”

 

Chương 28:

 

Sau khi “Vụ án nữ sinh trường Dụ Đức” được khởi tố đã gây xôn xao dư luận.

 

Những người tốt bụng đã tự động tổ chức các hoạt động tưởng niệm cô gái, thường xuyên thấy được những bó hoa trắng được đặt trước cổng trường hay dưới tượng Khổng Tử,.

 

“Đạo diễn Bạch, anh vừa về nước, không để tôi mời anh một bữa đúng là không phải phép.” Tôi cười cười rồi dẫn anh ta đến bãi đậu xe.

 

Bạch Ngọc liếc nhìn chiếc xe Haval cũ kỹ trước mặt, khẽ nhíu mày: “Đây không phải xe của đúng không?”

 

“Đúng vậy, của anh Cố.”

 

Lên xe, trên giá để đồ ở ghế phụ và bảng điều khiển trung tâm có đủ loại kẹo: Kẹo cao su, kẹo cola, kẹo chanh, kẹo bạc hà... Đủ để thấy chủ nhân của chiếc xe là người hảo ngọt và tham ăn đến mức nào.

 

Bạch Ngọc như có điều suy nghĩ: “Tôi về nước là để chuẩn bị cho bộ phim mới.”

 

“Vậy thì tốt quá, người hâm mộ của anh đã mong chờ từ lâu rồi! À đúng rồi, tôi còn phải ghé qua trả xe cho anh Cố nữa.”

 

“Ừ, dù sao anh ta cũng là người ngoài ngành, dính líu nhiều quá không tốt.”

 

Tôi nhàm chán chờ đèn đỏ, ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng.

 

Đèn xanh bật sáng.

 

Tôi vừa định khởi động thì thấy một bóng người lao nhanh đến trước đầu xe!

 

Tôi đạp phanh gấp.

 

Đó là một bà cụ tóc bạc trắng, trên cổ đeo một tấm biển đỏ lớn, trông không giống người giả vờ bị đụng xe.

 

Tôi vừa mở cửa xe, bà ta đã òa khóc lao vào cửa: “Anh cảnh sát! Xin anh hãy làm chủ cho con bé nhà tôi! Nó bị kẻ xấu hại chết! Nó oan uổng quá!”

 

Tôi lùi lại hai bước, toát mồ hôi lạnh: “Bác gái, bác, bác nhận nhầm người rồi, cháu không phải chủ xe...”

 

Bà cụ mếu máo, một bên mắt có màu rất nhạt, trông như bị mù.

 

“Con bé nhà tôi không có tội... Nó ngoan ngoãn như vậy, có cho nó mười ngàn lá gan nó cũng không dám bắt nạt bạn học, nó thậm chí còn không dám giết gà...”

 

“Con gái bác tên là gì ạ?”

 

“Hoàng Lệ.”

 

Tiếng còi xe phía sau vang lên inh ỏi.

 

“Thế này đi, bác lên xe trước đã, có chuyện gì chờ lát nữa lại nói rõ với các chú công an, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không bắt người bừa bãi đâu. Cháu đưa bác đến gặp bọn họ.”

 

Tôi dìu bà cụ lên ghế sau.

 

Trên đường đến đồn cảnh sát, bà cụ gần như khóc đến mù cả mắt còn lại.

 

“Cố Duy Phong, mau ra đây, hình như có liên quan đến vụ án, có người chặn xe anh ngoài đường!”

 

Hôm nay hiếm khi Cố Duy Phong không ăn mặc như ngôi sao điện ảnh Hong Kong, mà mặc đồng phục chỉnh tề. Anh ta day day sống mũi, gật đầu: “Được rồi, vào đi.”

 

Mặc dù không ai tiết lộ cho chúng tôi về tiến độ của vụ án, nhưng qua bầu không khí ở đó, chúng tôi có thể cảm nhận được rằng ——

 

Họ sắp phá án xong rồi.

 

Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ nhẹ nhõm.

 

Cố Duy Phong rất trẻ con, còn muốn nhốt Bạch Ngọc trong xe.

 

“Anh cảnh sát, con bé nhà tôi sẽ không làm chuyện xấu đâu... Con bé do tôi nuôi nấng...”

 

Trước mắt chúng tôi chỉ đang định tìm cháu gái bác để hỏi thêm thông tin thôi.”

 

Tôi nhớ Hoàng Lệ có thành tích học tập rất tốt.

 

Vì vậy, trường Dụ Đức đã đặc cách tuyển cô ấy vào học, còn miễn học phí cho cô ấy.

 

“Anh Phong, cô ta không chịu hợp tác, bây giờ còn yêu cầu giám định tâm thần... Không chịu nói một lời!” Một cảnh sát cấp dưới chạy đến nói với vẻ tức giận.

 

Cố Duy Phong dừng bước, nhìn bà cụ đang thất thần ngồi ở hành lang một lát rồi nói: “Vậy để tôi vào hỏi.”

 

Phòng thẩm vấn.

 

Mặc dù trước đây tôi chưa từng đến nơi này, nhưng nó cũng không khác mấy so với những gì tôi thấy trên phim ảnh.

 

Ánh sáng đỏ của camera ghi hình chấp pháp đang nhấp nháy, khiến tôi có chút sững sờ.

 

“Hoàng Lệ, trong buổi tập thể dục sáng thứ Hai, ngày 16 tháng 1, cô đã ở đâu?”

 

“...”

 

“Hôm đó có đi tập thể dục không?”

 

“...”

 

Cho dù hỏi thế nào, cô gái mặc đồng phục học sinh, tóc cắt ngắn cũn cỡn cũng không nói một lời.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo