Phòng thử vai là một không gian trong nhà, chính giữa có một tấm kính một chiều.
Sau khi diễn viên bước vào sẽ không thể nhìn thấy đạo diễn, đạo diễn casting, nhà sản xuất... ngồi bên ngoài, để tránh bị ảnh hưởng bởi quá nhiều yếu tố bên ngoài.
Phân cảnh được chọn để thử vai là một phân cảnh quan trọng, đó là cảnh nữ chính bị hung thủ theo dõi lúc đi đưa ô, nhưng may mắn thoát được.
Tôi là người thử vai cuối cùng.
Xét về độ tuổi, tôi và Ôn Ý là phù hợp nhất.
Rõ ràng Ôn Ý đã có chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho lần thử vai này.
Sau khi bắt đầu thử vai, cô ta mặc một chiếc áo mưa màu vàng nhạt, đi bốt cao su trắng, tay cầm ô.
Cách phối màu khiến cô ta trông rất nổi bật.
Cô ta đi trong con hẻm nhỏ, vén những lọn tóc ướt ra sau tai. Sau khi nhận ra có điều bất thường, cô ta bước nhanh hơn, vẻ mặt đầy hoảng sợ và lo lắng.
Ôn Ý vừa đi vừa vội vàng nắm chặt áo mưa, để thể hiện sự vội vàng, bên trong cô ta mặc một chiếc áo hai dây.
“A ——”
Cô ta bị tấn công từ phía sau, hoảng sợ đấm đá loạn xạ, chật vật bò dậy.
Áo mưa bị xé rách trong lúc giằng co, biểu cảm trên gương mặt cô ta biến ảo một cách cực kỳ phong phú.
Từ tuyệt vọng đến đau khổ, rồi đến tê liệt, cuối cùng là liều mạng để giành lấy một tia hi vọng sống sót cuối cùng.
Sau khi cô ta diễn xong, tôi liếc thấy nhà sản xuất ló ra từ trong cửa, đối phương như rất hài lòng gật gật đầu.
Tôi muốn nhìn thêm phản ứng của những “giám khảo” khác, nhưng cánh cửa đó đã bị đóng sập lại.
Tôi căng thẳng đến mức bắp chân sắp chuột rút.
Cuối cùng cũng đến lượt tôi.
Tôi không chuẩn bị trang phục đặc biệt nào, mà sau một tiếng “đinh”, tôi chuyển sang góc nhìn của nạn nhân.
Đi trong con hẻm nhỏ.
Tôi nắm chặt chiếc ô định đưa cho chồng.
Gió mạnh thổi bay cả tán ô khiến việc đi lại trở nên rất khó khăn.
Tôi đi không hề nhanh.
Trong một đêm mưa bão như vậy, tôi ngồi xổm xuống cạ rớt vết bùn đen dính trên mặt ủng đi. Khi ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó.
Sau khi kinh hãi qua đi, tôi lại nở một nụ cười.
Tôi bước vài bước về phía đó, đưa chiếc ô trong tay qua.
Cứ như vậy một đường đi thẳng, khi đi qua góc cua, tôi nhận ra phía sau có gì đó không ổn.
Lần này, nỗi sợ hãi tột độ đã bóp nghẹt trái tim tôi, có thứ gì đó như đang vỡ vụn trước mắt.
Đôi bốt cao su rơi xuống đất.
“Rầm!”
Cửa phòng thử vai bị đẩy mạnh ra.
“Cô đang diễn cái trò gì vậy?” Chẳng biết Cố Duy Phong nhảy từ đâu ra, hùng hổ xông đến trước mặt tôi, túm lấy cổ áo tôi, “Cô đưa ô cho ai? Rốt cuộc cô đã biết cái gì!”
“Tiểu Phong!”
Một ông lão tóc hoa râm đứng phía sau quát lớn.
“Sư phụ! Cô ta...”
Bạch Ngọc nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, trên mặt vẫn giữ nụ cười rất nhạt: “Tất cả các phần thử vai đến đây là kết thúc.”
—— Tôi thậm chí còn chưa diễn xong.
Ông lão liếc nhìn Cố Duy Phong, Bạch Ngọc đúng lúc giải tán mọi người.
“Giang Giác Hạ và Ôn Ý ở lại thảo luận, kết quả của các vai diễn khác sẽ được thông báo sau.”
Ôn Ý nhìn tôi chằm chằm.
Còn Trịnh Nam Châu cũng thử vai hôm nay, dường như đã làm hỏng hoàn toàn vai nam chính, thất thần ngồi thu mình trong góc phía xa.
Ánh mắt ông lão sắc bén như dao giải phẫu lần lượt quét qua chúng tôi.
Một lúc lâu sau, ông ấy mới lên tiếng, “Đạo diễn Bạch mời tôi đến làm cố vấn cho bộ phim, ban đầu tôi đã từ chối.”
“Vụ án này là vụ án lớn đầu tiên tôi gặp phải, đã hơn hai mươi năm nhưng tôi vẫn không thể nào quên được. Không thể bắt được hung thủ, tôi cũng không có mặt mũi nào gặp người nhà nạn nhân.”
Ông ấy giơ một ống tay áo trống không lên, “Bây giờ tôi đã bị thương, phải nghỉ hưu, nhưng tối nào tôi cũng mơ thấy những gương mặt trẻ tuổi đó.”