“Đạo diễn Bạch, cậu nói xem, liệu hung thủ có xem được bộ phim này không? Cậu có thể giúp tôi hỏi hắn một câu được không, giúp tôi hỏi hắn, rốt cuộc ác ý của con người được sinh ra như thế nào? Tại sao cùng là con người lại có thể làm tổn thương người khác như vậy?”
Viên cảnh sát hình sự đã ngoài năm mươi tuổi nắm chặt cánh tay Bạch Ngọc, nước mắt rơi đầy mặt.
“Cùng là con người, vì sao lại muốn giết người đây?”
Câu hỏi này, ngay cả hệ thống của tôi cũng không thể trả lời được.
Cố Duy Phong đấm mạnh xuống bàn, chật vật lau khóe mắt, rất tự giác ra đứng ra cạnh khung cửa tự phạt mình vì hành động bốc đồng vừa rồi.
“Cô Ôn Ý, phần trình diễn của cô rất tốt, cô có thể chia sẻ cho tôi biết lý do cô diễn như vậy không?”
Người phá vỡ im lặng là Bạch Ngọc, thật khó có thể tưởng, vào lúc này mà anh ta vẫn có thể giữ được lý trí như vậy.
“Tôi đã viết một bản tiểu sử nhân vật cho nữ chính này, tôi cảm thấy...” Ôn Ý vội vàng giải thích.
“Trang phục của cô là được thiết kế riêng sao?”
“Đúng...”
“Vậy nghĩa là, cô cho rằng nữ chính đã ăn mặc quá nổi bật nên mới bị hung thủ chọn làm mục tiêu.”
Ôn Ý nói: “Tuy rằng đó chỉ là một giả thuyết, nhưng tôi nghĩ rằng cô ấy còn rất trẻ, lại vừa mới kết hôn, chắc chắn sẽ rất chú ý đến ngoại hình của mình.”
“Vụ án đêm mưa 717” luôn có một giả thuyết phổ biến, đó là hầu hết các nạn nhân đều ăn mặc sành điệu, hoặc là có phần “lẳng lơ”, từ đó lọt vào tầm ngắm của hung thủ.
“Giác Hạ, cô có thể giải thích tại sao cô lại diễn như vậy không?”
Ôn Ý thân mật khoác tay tôi, “Đạo diễn Bạch, Tiểu Hạ còn chưa diễn xong mà. Nhưng mà trước đây ở phim trường, cô ấy diễn xuất cứ thích ngẫu hứng như vậy... Dù sao thì phim thần tượng cũng không cần phải diễn tinh tế như phim điện ảnh.”
Tôi không muốn giả vờ thân thiết với cô ta, liền hất tay cô ta ra.
Dù sao thì danh tiếng của tôi cũng đã tới mức chẳng còn gì để mất rồi.
“Câu hỏi trước kia, sau khi về nhà tôi đã suy nghĩ lại. Điều gì có thể khiến một người phụ nữ trẻ tuổi buông lỏng cảnh giác? Chỉ dựa vào một mình hung thủ tuyệt đối không thể làm được.”
Tôi đã sớm cảm nhận được sự bất hợp lý trong đó: “Hung thủ có hai người, người thứ hai là kẻ chủ mưu, mà người thứ nhất chắc chắn là một kẻ yếu đuối, dễ bảo, không khiến bất kỳ ai đề phòng.”
Cố Duy Phong đang đứng ở cửa chợt quay đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng kiên định và nghiêm túc.
“Có thể là một đứa trẻ, cũng có thể là một người phụ nữ, hoặc là một người khuyết tật...”
“Nguyên nhân sẽ không phải là do quần áo, nếu không tại sao lại chọn một ngày mưa gió – ngày mà trông người ta sẽ nhếch nhác hơn hẳn bình thường.”
“Lý do mọi người đều nghĩ như vậy chủ yếu là vì cảm giác bất an, mọi người cho rằng nếu ăn mặc giản dị sẽ không bị hung thủ để ý.”
“Cô, cô dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy? Cô tưởng cô là thám tử sao? Cô tưởng cô hiểu rõ nội tâm của hung thủ lắm à? Vì một vai diễn mà bịa ra những lời này ——”
Lời của Ôn Ý bị Bạch Ngọc cắt ngang.
“Cô Ôn, xin lỗi. Chúng tôi đã có kết quả.”
Bạch Ngọc đi đến bên cạnh tôi, bình tĩnh tuyên bố: “Chúc mừng cô trở thành nữ chính của 《 Bạo Vũ Vị Đình 》.”
Cạch ——
Nhà sản xuất chụp ảnh: “Tiểu Hạ đúng là tiền đồ vô lượng! Rõ ràng cô có gương mặt ngọt ngào, nhưng khi diễn lại tạo ra cảm giác tương phản chấn động vô cùng!”
Sắc mặt Ôn Ý khó coi tới cùng cực.
…
Ngày hôm sau, đoàn làm phim 《 Bạo Vũ Vị Đình 》 công bố diễn viên đầu tiên và tạo hình nhân vật.
—— Vâng, tôi lại lại lại lại lại lên hot search.
“Đây thật sự là Giang Giác Hạ sao? Sao ánh mắt này lại có thần thái đến vậy!”