"Ừ." Tôi nghẹn ngào, không dám nói thêm.
"Đến lượt cậu rồi, gọi điện cho ai vậy?" Tiếng Chu Duy vang lên từ đầu dây bên kia.
"Trần Viên Viên!" Hạ Hạ nói với cậu ấy.
Tôi lại hơi căng thẳng, vội giục cô ấy cúp máy.
"Cậu mau đi đi." Tôi giục.
"Ừ ừ, để tôi rảnh rồi nói chuyện sau."
"Được."
Cúp máy, thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc gọi này thật không đúng lúc.
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ còn có Hạ Hạ, nhưng cậu ấy lại có cuộc sống của mình, niềm vui, nỗi buồn đều không còn liên quan đến tôi nữa.
Chưa đầy 5 phút sau, Hạ Hạ gửi tài liệu ôn thi qua cho tôi.
Tôi sững sờ không tin nổi.
"Cứu mạng, cứu mạng, tớ vừa nhắc, Văn Tu nói cậu ấy có tài liệu ôn thi nghiên cứu sinh, bảo tớ gửi cho cậu."
"Hả, cậu ấy cũng thi nghiên cứu sinh à?"
"Cậu ấy thi cái gì mà nghiên cứu sinh, cậu ấy chuẩn bị đi du học. Tớ cũng không hiểu sao cậu ấy lại tự tổng hợp tài liệu ôn thi, chắc là để cho cô em khóa dưới nào đó mà cậu ấy thích thôi."
"Học bá cũng đa tình vậy à?"
Vừa để ý Hạ Hạ, lại có mục tiêu khác?
Văn Tu thật phong lưu...
"Ai bảo người ta có nhiều lựa chọn..." Hạ Hạ thở dài. "Tớ đi đánh tennis đây."
"Ừ.”
16.
Cúp máy, tôi mở điện thoại tìm đường, rồi chậm rãi đi trên con đường nhỏ.
Mẹ tôi đã gửi cả chục tin nhắn thoại. Tôi nhấn đại một tin để nghe.
"Con phải thi nghiên cứu sinh, mọi chuyện để sau khi thi rồi tính. Nếu con không thi, tâm huyết bao nhiêu năm của bố mẹ đều uổng phí..."
Tôi nghe không nổi nữa, lập tức tắt đi.
Bây giờ đã 10 giờ tối, mẹ không quan tâm tôi đang ở đâu, không quan tâm tôi có chuyện gì hay không. Bà ấy chỉ quan tâm tới lý tưởng vĩ đại của mình, viễn cảnh cuộc đời mà mẹ đã vạch ra sẵn cho tôi...
Tôi thường tự hỏi, tôi có phải con ruột của mẹ không?
Tôi rốt cuộc là đứa con được mẹ sinh ra, nâng niu trong lòng bàn tay, hay chỉ là một công cụ để mẹ thực hiện giấc mơ Thanh Hoa, Bắc Đại còn dang dở của mình.
Đáng tiếc, giấc mơ đó tôi không thể thực hiện được.
Tôi là một kẻ vô dụng.
Đi bộ đến mệt, tôi ngồi bên đường, chìm vào suy nghĩ.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Hiện lên trước mắt tôi là một dòng tin nhắn.
"Về nhà chưa?"
Trong khoảnh khắc, tôi có một tia vui mừng.
Thậm chí tôi còn nghĩ rằng mẹ cuối cùng cũng nhớ ra tôi chưa về nhà.
Nhưng mở ra xem, không phải mẹ tôi, mà là Văn Tu.
"Chưa." Tôi trả lời thật lòng, thực sự chẳng có tâm trạng. "À, cảm ơn tài liệu của cậu."
Tôi không muốn có quá nhiều liên hệ với cậu ta.
1 là vì Hạ Hạ thích cậu ấy.
2 Là vì tôi biết mình không xứng đáng.
"Cậu đang ở một mình à?" Cậu ấy hỏi tôi.
"Ừ."
Tôi tắt điện thoại, tiếp tục khóc.
Không ngờ Văn Tu lại gọi thẳng đến.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng không muốn nghe máy, liền cúp ngay.
"Điện thoại sắp hết pin." Tôi nhắn một tin.
Tôi biết nói gì với cậu ấy đây? Có gì để nói đâu?
"Cậu gửi định vị đi."
Gửi định vị làm gì chứ?
Tôi thấy hơi phiền, gửi đại một vị trí rồi không thèm quan tâm nữa.
Kết quả, cậu ấy lại nhắn:
"Nơi cậu đang đứng giờ này không còn xe buýt nữa. Tớ có người quen ở gần đó, để tớ nhờ chú ấy đưa cậu về nhé?"
"Hả? Không cần đâu!"
Tôi không ngờ việc gửi định vị lại phiền người khác như vậy, tôi sợ nhất là mang ơn người khác.
"Cậu cứ ở yên đó, đừng đi đâu."
Nhắn xong câu cuối cùng, cậu ấy không nhắn thêm gì nữa.
Tôi ngồi đó, lòng bồn chồn bất an.
Cậu ấy nhờ người đến đón tôi là có ý gì?
Hạ Hạ thích cậu ấy, tôi liên lạc riêng với cậu ấy thế này, cảm giác thật vi diệu, không ổn chút nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định nói với Hạ Hạ.
"Lớp trưởng bảo nhờ người đến đón tớ, cậu nói với cậu ấy à?"