Tôi???
Cứu tôi với, ai đó làm ơn nói cho tôi biết, Cố Tri Hành đã nói gì mà khiến mẹ tôi bị cậu ấy thuyết phục vậy?
Không đúng, trọng điểm là kế hoạch cải tạo gì chứ?
Tôi là vật thí nghiệm của hai người họ à?
"Con với cậu ấy chia tay rồi." Tôi đau đầu nói.
"Chia cái gì mà chia? Mẹ thấy thằng bé rất tốt, còn hơn sau này con đi tìm mấy đứa không ra gì."
"Mẹ không hiểu đâu..." Tôi thật sự không biết phải phản bác mẹ thế nào.
"Mẹ không hiểu cái gì? Mẹ nói cho con nghe, bây giờ trọng tâm của con là thi nghiên cứu sinh. Mẹ thấy Cố Tri Hành đáng tin, mẹ bảo cậu ấy ép con thi vào Bắc Đại, nó nói nhất định sẽ đốc thúc con hoàn thành nhiệm vụ."
"..."
Tôi hoàn toàn đứng hình.
Tôi đi.ên rồi.
Sau đó, tôi thấy Cố Tri Hành và mẹ tôi trao đổi.
Tôi tức giận bỏ đi, để lại hai người họ.
Mẹ tôi lại chạy lên gọi tôi.
"Con bất mãn gì?"
"Con không bất mãn." Tôi yếu ớt trả lời.
"Không bất mãn mà con tỏ vẻ như vậy cho ai xem?" Mẹ tôi cũng tức giận.
"Con không có quyền được có cảm xúc sao?" Tôi hỏi lại bà.
"..." Mẹ tôi sững người.
"Viên Viên, cậu bớt nói lại đi." Cố Tri Hành thấy không khí căng thẳng quá, chạy tới kéo tôi ra khuyên nhủ.
Nhưng tôi liền hất tay anh ấy ra, hét lên:
"Liên quan gì tới cậu?"
Rõ ràng tôi đã nói chia tay, vậy mà cậu ta cứ bám lấy tôi, còn lợi dụng mẹ tôi để áp chế tôi, thế mà là đàn ông sao?
"Viên Viên..." Cố Tri Hành ấm ức nhìn tôi.
"Con cứng cánh rồi, không phân biệt tốt xấu phải không?" Mẹ tôi thấy tôi đối xử với Cố Tri Hành như vậy liền nổi giận. "Người ta giúp con ôn thi nghiên cứu sinh, có gì sai?"
"..." Trong lòng tôi có chút sụp đổ.
Lại là chuyện thi nghiên cứu sinh!
"Con không thi nữa!" Nói xong tôi quay người bỏ đi.
Mẹ tôi nóng ruột, ‘bốp’, một cái tát giáng vào mặt tôi.
Trong khoảnh khắc, đầu óc tôi trống rỗng, mặt bỏng rát.
Tôi thậm chí quên cả khóc, cắn chặt môi rồi chạy thẳng ra ngoài.
Chạy được nửa đường, sợ mẹ đuổi tới ký túc xá, tôi đổi hướng, chạy ra ngoài trường.
Cuối cùng lên đại một chuyến xe buýt.
15.
Tối hôm đó gió lớn, tôi vừa khóc vừa để gió cuốn đi nước mắt suốt cả chuyến đi.
Khi tài xế dừng xe, nói đã đến trạm cuối, tôi lau nước mắt, vội vàng xuống xe.
Bên ngoài trời đã tối, tôi hoàn toàn không biết đây là đâu, lúc lên xe cũng không để ý.
Vừa xuống xe, tài xế đã lái đi mất.
Giờ thì tốt rồi, nơi hoang vu này, làm sao tôi bắt được xe để về?
Tôi ngồi xổm bên đường, khóc càng dữ dội hơn.
Trong lúc bất lực nhất, tôi nhắn tin cho Hạ Hạ.
Tôi chỉ còn có cô ấy.
"Tớ muốn khóc quá."
Tin nhắn vừa gửi đi, cô ấy đã gọi lại ngay.
Tôi nghe thấy trong cuộc gọi có tiếng của Chu Duy, cậu ấy đang gọi Văn Tu.
Tôi giật mình.
Hóa ra ba người họ đang ở cùng nhau.
Cậu ấy có được bạn thân nhất là tôi, còn đang ở bên nam thần mình thích.
Tôi bỗng cảm thấy cay đắng.
Học bá chơi với học bá, còn tôi thì sao? Tôi chẳng khác nào một thứ thừa thãi.
"Sao vậy, Viên Viên?" Hạ Hạ chắc bị câu nhắn của tôi làm sợ, giọng hốt hoảng.
"À... không có gì, các cậu cứ chơi đi." Trong lòng tôi có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng lại chẳng nói được gì.
"À, cậu cũng nghe thấy rồi hả?" Hạ Hạ hạ giọng. "Quên chưa nói, cuối cùng tớ cũng hẹn được Văn Tu rồi. Chúng tớ đang đánh tennis, còn có cả Chu Duy nữa."
Tôi sững người.
"Ồ, vậy tốt quá." Tôi cố giữ giọng mình nghe bình thường nhất có thể.
"Tớ nói cậu nghe, Văn Tu đánh tennis siêu giỏi. Làm sao bây giờ, tớ không dám lên sân nữa. Cậu ấy nhường tớ, mà tớ vẫn đánh không lại..."
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng là nghe Hạ Hạ kể chuyện vui của mình, tôi từ tận đáy lòng cảm thấy mừng cho cậu ấy. Nhưng lạ thay, tôi lại rơi nước mắt.
"Cậu chưa nói tại sao muốn khóc? Có chuyện gì à?" Cậu ấy nhớ ra tin nhắn tôi gửi, liền hỏi.
"À... tại đề thi nghiên cứu sinh khó quá." Tôi vội giấu đi tâm sự của mình.
Đầu dây bên kia, cậu ấy bật cười.
"Đừng buồn, khi nào rảnh tớ sẽ giúp cậu tổng hợp tài liệu ôn thi, không khóc nữa nhé... "
"Nước mắt là châu báu, công chúa Viên Viên của chúng ta không được khóc đâu..."
Cậu ấy vẫn như trước đây, tốt với tôi như vậy.
Khi tôi buồn bã, Hạ Hạ an ủi tôi.
Nhưng tôi lại thấy buồn cười, ngoài cậu ấy ra, bố mẹ tôi cũng chẳng bao giờ dỗ dành tôi như thế.
"Ừ." Tôi nghẹn ngào, không dám nói thêm.
"Đến lượt cậu rồi, gọi điện cho ai vậy?" Tiếng Chu Duy vang lên từ đầu dây bên kia.