Hẹn Ước Bên Anh - 20

Bố tôi tỏ ra rất hài lòng, dặn dò xong rồi đi ra ngoài.
 
Tôi ngồi trước bàn, nhìn bữa sáng mà họ chuẩn bị với cả tấm lòng.
 
Vừa ăn, vừa khóc.
 
Ăn xong, tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
 
Sau đó ra ngoài xin lỗi mẹ tôi.
 
Mẹ tôi rất hài lòng, ba tôi cũng rất hài lòng.
 
Không ai hỏi tôi có vui hay không.
 
Tôi báo cáo đầy đủ kế hoạch thi cao học, rồi quay người đến trường.
 
Ra khỏi thang máy, tôi nhắn tin cho Văn Tu:
 
“Tôi muốn đi Tô Châu, mua vé chuyến mấy giờ thì hợp lý?”
 
Cậu ấy dường như không ngạc nhiên.
 
“Ừ, đã mua vé cho cậu rồi, còn một tiếng rưỡi nữa, bắt taxi đến sân bay đi.”
 
Nói xong, Văn Tu gửi cho tôi một hướng dẫn đi máy bay đơn giản, cùng một bản đồ chỉ đường đến khách sạn.
 
Tôi hơi bất ngờ, dường như cậu ấy đã chuẩn bị sẵn những thứ này từ trước.
 
Cậu ấy lấy đâu ra nhiều thời gian vậy?
 
Trên đường ra sân bay, tôi nghĩ về việc lát nữa gặp Hạ Hạ nên nói gì, giải thích ra sao.
 
Trong lòng không tránh khỏi có chút lo lắng.
 
Đúng lúc này, tôi nhận được tin nhắn từ Hạ Hạ:
 
“Viên Viên, cậu muốn đi Tô Châu chơi không? Mấy hôm nữa sinh nhật tớ rồi, Văn Tu có thẻ miễn phí ở khách sạn bên đó, tớ, còn có Chu Duy, bọn tớ ba người định chơi quanh đây vài ngày, cậu đi cùng nhé?”
 
“Cậu đi cùng tớ nhé, nếu không hai nam một nữ, mình sẽ ngại lắm.”
 
Tôi chần chừ vài giây, trả lời một chữ: “Được.”
 
"Sao đồng ý nhanh vậy?"
 
"Sao, bị mẹ cậu giam đến phát đi.ên rồi à?"
 
Nhìn thấy tin nhắn của Hạ Hạ, tôi mới nhận ra mình dường như đã đồng ý quá vội vàng.
 
"Cậu nghĩ sao..." Tôi trả lời, trong lòng có chút nao núng.
 
"Ừ, dù sao cậu đến là tốt rồi, không cần mang theo gì đâu, bọn mình đợi cậu ở Tô Châu nhé."
 
"Được."
 
Ngồi trong phòng chờ sân bay, tôi vẫn cảm thấy hơi nghi hoặc.
 
Sao lại trùng hợp vậy, Hạ Hạ cũng vừa hay rủ tôi đi?
 
Có phải chuyện này là do Văn Tu dàn xếp không, tôi đoán là có.
 
Tôi không biết cậu ấy thực sự có mục đích gì với tôi.
 
Trên máy bay, tôi suy nghĩ ba tiếng mà vẫn không nghĩ ra.
 
Thành tích của tôi bình thường, ngoại hình... đối với người như cậu ấy, chắc cũng chẳng có gì nổi bật. Chúng tôi gần như không nói chuyện với nhau hồi cấp ba. Cậu ấy học Thanh Hoa, còn tôi học ở Tây Hoa, cách nhau xa lắc.
 
Từ bất kỳ góc độ nào, Văn Tu đều không thể thích tôi.
 
Suy nghĩ mãi, tôi rút ra kết luận rằng ban đầu cậu ấy chỉ tiếp cận vì tôi là bạn của Chu Duy, sau đó là vì Hạ Hạ. Sau nữa, có lẽ là vì đồng cảm.
 
Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
 
Khi máy bay hạ cánh, tôi thở phào nhẹ nhõm.
 
Ra đón tôi là Hạ Hạ và Chu Duy.
 
Không thấy Văn Tu, trong lòng tôi có chút mất mát.
 
"Cậu ấy thức khuya tối qua, giờ đang ngủ bù ở khách sạn."
 
"Thức khuya?" Tim tôi khẽ run.
 
Tối qua, cậu ấy nói chuyện với tôi đến tận một hai giờ sáng. Tôi mệt quá ngủ thiếp đi, còn cậu ấy thì không ngủ?
 
"Đúng vậy, những người giỏi như cậu ấy, bận rộn đến mức không màng sống ch.ết, cả đêm không ngủ."
 
"Ồ." Tôi đáp lại.
 
"Viên Viên, hai tháng không gặp, có nhớ tớ không?" Chu Duy vừa thấy tôi đã khoác vai tôi.
 
"Tránh ra, không có." Tôi hơi khó chịu.
 
Nhiều năm trôi qua, tôi đã ý thức được khoảng cách nam nữ, vậy mà cậu ấy vẫn chẳng có chút tinh ý nào, cứ khoác vai tôi thế này.
 
"Hừ." Chu Duy hừ lạnh, "Dùng chiêu dục cầm cố túng đây mà."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo