Văn Tu?
Khoảnh khắc lúng túng ấy, tôi chẳng biết mình xấu xí cỡ nào, luống cuống đến mức nước mắt cũng không kịp lau.
"Sao cậu khóc thế?" Văn Tu đưa tay chạm vào mặt tôi, chạm đến nước mắt liền dừng lại.
"Không sao, cậu .. cậu sao lại ngủ ở đây?" Tôi vội vàng lau nước mắt, nhưng lại làm nhòe hết cả mascara lên mặt.
Tôi ức quá...
Lại khóc nữa.
"..." Văn Tu im lặng nhìn tôi, không nói lời nào, khẽ nhíu mày.
Khi tôi đang đau đầu tìm cách làm như không có việc gì, Văn Tu đột nhiên ghé sát lại, nâng đầu tôi lên rồi đột nhiên hôn xuống.
Trong một khoảnh khắc, trời đất quay cuồng, não tôi như tê liệt.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, bất ngờ đến mức tôi không kịp đẩy Văn Tu ra.
Tôi không đẩy Văn Tu ra, cậu ấy thậm chí còn vòng tay ôm lấy eo tôi, làm nụ hôn đó sâu hơn.
Đến khi tôi kịp hoàn hồn, sự việc đã dần vượt khỏi tầm kiểm soát.
"Phó Tri Hành!"
Đúng vậy, khi tôi hét lên cái tên này, ngay cả bản thân tôi cũng giật mình.
Văn Tu cũng ngây người.
Cậu ấy buông tôi ra, dừng lại vài giây, ánh mắt như hiện lên chút tổn thương.
Tôi không dám nhìn Văn Tu.
Sau này nghĩ lại, tại sao trong lúc nguy cấp ấy tôi lại hét tên Phó Tri Hành, có lẽ là vì mỗi lần hôn Phó Tri Hành, cứ đến 5 phút là cậu ta tự động dừng lại.
Mà lần này, liệu có phải vì tôi không muốn dừng lại, nên mới gọi tên Phó Tri Hành?
"Xin lỗi." Văn Tu lấy lại bình tĩnh, "Tớ uống nhiều quá."
Văn Tu hơi bất lực xoa thái dương, rồi châm một điếu thuốc.
"..." Tôi im lặng, không nói gì, cũng không biết phải nói gì.
Chẳng lẽ tôi phải nói ra sự xấu hổ rằng mình gọi nhầm tên?
"Muốn ngồi thêm chút nữa, hay..." Văn Tu hỏi tôi có muốn ở lại không.
"Không." Tôi chột dạ từ chối.
"Ừm."
"Vẫn buồn sao? Chuyện mẹ cậu..." Văn Tu hỏi tôi.
"Hết rồi." Tôi nói thật lòng.
Giờ tim tôi đập nhanh đến mức quên luôn mẹ tôi là ai.
Tôi không nghĩ Văn Tu lại có sức hút lớn như vậy, lớn đến mức nỗi buồn trước đó biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại nhịp tim đập dồn dập.
"Cậu không sai." Văn Tu bình thản nói một câu.
"Ừm." Dù không biết cậu ấy đang nói về chuyện của mẹ tôi hay chuyện nụ hôn vừa rồi, tôi cũng đáp bừa.
"Tớ ra ngoài trước." Tôi đứng dậy, cảm thấy không khí trong phòng này quá mức mập mờ, khiến tôi rất sợ hãi.
"Ừm." Văn Tu không giữ tôi lại.
Sau này nghĩ lại, liệu cậu ấy có nhận nhầm người không, nếu không, sao cậu ấy có thể bình thản đến thế.
Ra đến cửa, tôi không nhịn được hỏi: "Chuyện vừa rồi, cậu có thể giữ bí mật không?"
Nụ cười qua làn khói thuốc của Văn Tu sâu không thấy đáy: "Chuyện nào?"
Chuyện nào?
Tôi giật mình.
"Tất cả." Tôi nhẹ nhàng đáp lại một từ.
"..." Văn Tu không nói gì thêm.
Giận sao? Không muốn giữ bí mật sao?
"Thật ra, Hạ Hạ đối với cậu..." Tôi định giải thích.
Hạ Hạ có tình cảm với cậu, thế mà vừa rồi cậu lại hôn tôi, tôi lại không đẩy cậu ra. Như vậy, rốt cuộc tôi là cái gì?
Tôi cảm thấy bản thân thật khốn nạn.
"Chuyện đó không liên quan đến tớ!" Văn Tu đột nhiên nghiêm giọng.
Tôi giật mình.
Tôi chưa từng thấy Văn Tu tức giận, ít nhất là chưa từng như vậy với tôi..
Tôi đứng tại chỗ, không dám nói thêm gì.
"Thôi vậy..." Văn Tu liếc tôi một cái, dụi tắt điếu thuốc, "Tớ có thể giữ bí mật."
Cậu ấy đứng dậy, bước thẳng về phía tôi.
Tôi sợ đến mức lùi lại hai bước.
Khi đi ngang qua tôi, Văn Tu khẽ nói một câu: "Mẹ nó, tôi đúng là mắc nợ cậu."
Giọng rất khẽ, nhưng tôi vẫn nghe thấy