Hẹn Ước Bên Anh - 24

23.
 
Văn Tu đi rồi, tôi đứng tại chỗ hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh. 
 
Mấy ngày sau đó, tôi đều tránh mặt cậu ấy. 
 
Đi dạo thì đi bên cạnh Chu Duy, chụp ảnh thì chọn đứng ở vị trí xa Văn Tu nhất, ăn uống, uống trà sữa, lúc có thể không nhìn cậu ấy thì tuyệt đối không nhìn. 
 
Văn Tu còn tự nhiên hơn cả tôi nghĩ, không cần tôi tránh, Văn Tu đã tự mình giữ khoảng cách từ rất lâu. 
 
Tốt... 
 
Như vậy, Hạ Hạ ít nhất sẽ không nhận ra tôi có điều gì bất thường. 
 
Chơi ở Tô Châu ba ngày, tôi quay về Thành Đô. 
 
Chỉ là, Hạ Hạ và Chu Duy bay thẳng đến Bắc Kinh, còn Văn Tu lại theo tôi về Thành Đô. 
 
Điều này khiến tôi hơi lo lắng, lo Hạ Hạ sẽ nhận ra. 
 
"Văn Tu đúng là được gia đình chiều quen rồi, cậu ngồi hạng phổ thông, cậu ấy ngồi hạng thương gia." Hạ Hạ cười bảo. 
 
"Ừ." Tôi thấy nhẹ nhõm đi phần nào. 
 
Không đi cùng nhau, như vậy cũng tốt. 
 
Thế nhưng, khi tôi ngồi trong khoang phổ thông, nghĩ đến Văn Tu trong khoang thương gia, lòng tôi lại buồn không tả nổi. 
 
Tôi và cậu ấy vốn không phải là người cùng một thế giới. 
 
Tôi tự nhủ, Viên Viên mày không được mơ tưởng gì cả! 
 
Đừng để bản thân hổ thẹn với Hạ Hạ! 
 
Quay lại trường, tôi ngoan ngoãn học hành.
 
Phó Tri Hành giống như máy giám sát mà mẹ tôi gắn bên cạnh tôi, mọi lời nói, hành động đều được báo cáo đầy đủ cho bà ấy. 
 
Mẹ tôi hài lòng, không kiếm chuyện với tôi nữa. 
 
Hai, ba tháng sau, tôi vùi đầu vào học, không màng đến chuyện gì bên ngoài. 
 
Cũng không liên lạc với Văn Tu. 
 
Cậu ấy tất nhiên cũng sẽ không chủ động liên lạc với tôi. 
 
Thậm chí ngay cả Hạ Hạ cũng rất ít khi liên lạc với tôi trong khoảng thời gian đó. 
 
Một ngày nọ, tôi bất ngờ đăng nhập vào QQ sau một thời gian dài không sử dụng, thấy hệ thống gửi đến một tin nhắn:
 
"Hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, hãy gửi lời chúc mừng nhé." 
 
"Cậu ấy" này là Văn Tu, mà ngày đó lại chính là sinh nhật Hạ Hạ. 
 
Hôm đó cũng là sinh nhật cậu ấy sao??? 
 
Tôi ngơ ngác. 
 
Nhưng tại sao Văn Tu không nói? 
 
Không ai trong chúng tôi biết, thậm chí chẳng ai tặng cậu ấy món quà nào. 
 
Văn Tu tìm một nơi để ngủ, bị tôi đánh thức, rồi hôn tôi, tôi lại gọi tên Phó Tri Hành, cậu ấy hẳn đã chán ngán lắm. 
 
Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, tôi cũng không thể gửi lời chúc mừng Văn Tu nữa. 
 
Thôi vậy. 
 
Trong lúc rảnh rỗi ôn tập, tôi lật xem lại những bức ảnh mà Hạ Hạ đã gửi cho tôi. 
 
Bọn tôi chụp ở Tô Châu.
 
Vì quá nhiều ảnh nên tôi cũng không xem kỹ, thỉnh thoảng mới lướt qua. 
 
Tôi lật đến một bức ảnh. 
 
Ảnh chụp chung của tôi và Văn Tu? 
 
Trong ấn tượng, tôi không hề chụp riêng với cậu ấy. 
 
Trong ảnh, tôi đang nhìn ống kính cười tươi, còn Văn Tu thì không nhìn vào máy ảnh, mà chăm chú, nghiêm túc ngắm nhìn góc nghiêng của tôi. Tay tôi nắm tay Hạ Hạ.
 
Tôi sững người, cảm giác da đầu tê rần. 
 
Bức ảnh này chẳng lẽ mọi người đều có một bản? 
 
Tôi bồn chồn mãi, cuối cùng nghĩ ra, có lẽ đây là lúc Chu Duy nói chụp không đẹp, bảo Văn Tu chụp lại, nhưng cậu ấy vì mệt nên từ chối. 
 
Chụp ra thế này đúng là quá xấu hổ. 
 
Buổi tối về, tôi cầm ảnh nhìn đi nhìn lại rất lâu, cuối cùng quyết định hỏi Chu Duy. 
 
Tôi gửi bức ảnh qua. 
 
"Cậu chụp kiểu gì vậy?" 
 
"Cô nương à, các cậu không phối hợp, bảo tớ làm sao chụp đẹp được?" Cậu ấy gửi một icon bất lực. 
 
"Hơn nữa, bức ảnh này, bọn tớ không có đâu, cậu lấy ở đâu vậy?" Cậu ấy hỏi ngược lại tôi. 
 
Tôi??? 
 
Đây không phải là Hạ Hạ gửi cho tôi sao? 
 
Họ không có bức này? 
 
"À... chắc nhầm thôi." Tôi ấp úng lấp liếm. 
 
Tôi cũng không dám hỏi Hạ Hạ. 
 
Hỏi ra sẽ khiến tôi trông như một đứa "trà xanh". 
 
Chuyện này đành để nó qua đi như vậy. 
 
Nhưng hình ảnh trong bức ảnh đó khiến tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được. 
 
Cuối cùng, tôi đưa ra một quyết định lớn – Tôi muốn thi vào Đại học Tô Châu. 
 
Có lẽ hai chuyện này chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng, nghĩ đến việc thi vào Đại học Tô Châu, tôi lại thấy tràn đầy năng lượng. 
 
Tôi tìm vô số tài liệu trên mạng, tự mình sắp xếp rồi lên kế hoạch, mỗi ngày bận rộn đến mức mẹ tôi cũng không nỡ gọi điện làm phiền. 
 
"Nguyên Nguyên, con cứ tiến lên phía trước, ba mẹ sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc của con." 
 
"Vâng vâng." 
 
Chỗ dựa? 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo