Hẹn Ước Bên Anh - 26

"Tô Châu?" 
 
"Ừ, sao vậy?" 
 
"Tớ định thi vào Đại học Tô Châu." Trong lòng tôi dâng lên chút vui mừng. 
 
Chuyện tôi thi vào Tô Châu, tôi chưa kể cho ai biết cả, nên khi nghe Chu Duy nói vậy, tôi cảm thấy như đó là duyên số đã được định sẵn. 
 
“Cũng trùng hợp quá nhỉ, chẳng lẽ cậu crush tớ đấy à, Tiểu Viên Viên?”Chu Duy ngồi trên xe quay đầu lại, nhéo má tôi.
 
“Cậu nghĩ nhiều rồi.”Tôi gạt tay cậu ấy ra.
 
“Cậu không thi Bắc Đại, mẹ cậu có biết không?”Hạ Hạ cười hỏi tôi.
 
“Không biết.”
 
“Lợi hại thật, cuối cùng cậu cũng biết phản kháng rồi. Mẹ cậu mà biết, chắc tim không chịu nổi mất.”Hạ Hạ cười gian nhìn tôi.
 
“Không còn cách nào khác.”Tôi bĩu môi.
 
Tôi không thể sống cả đời vì bố mẹ.
 
“Viên Viên, thấy cậu cuối cùng cũng có dũng khí sống cho chính mình, tớ thật sự mừng cho cậu.”
 
“Cậu đừng nói cứ như sinh ly tử biệt thế... Buồn nôn ch.ết đi được.” Miệng thì mắng đấy nhưng trong lòng tôi lại rất cảm động.
 
Lên đến núi Nga Mi, chúng tôi tìm một khách sạn suối nước nóng để nghỉ chân.
 
Tối hôm đó, khi chúng tôi đang ngâm mình trong suối nước nóng thì Văn Tu xuất hiện.
 
Cậu ấy mặc áo choàng tắm, dáng người săn chắc với cơ bắp cuốn hút, mái tóc hơi nâu, dài vừa đủ che mắt.
 
“Sao cậu lại đến đây?”Chu Duy lập tức phấn khích, nhường chỗ cho Văn Tu.
 
Văn Tu vuốt tóc trước mắt lên, không nói gì, ngồi xuống cạnh tôi.
 
“Ừ, đến rồi.”
 
Câu “đến rồi” của Văn Tu, như thể chỉ nói với mình tôi, rất gần bên tai.
 
“Bố mẹ cậu không phải đã sang Mỹ rồi sao?”
 
“Đi rồi.”Văn Tu trông có vẻ rất mệt mỏi.
 
“Đi rồi? Chẳng lẽ cậu vừa đi Mỹ lại bay về đây à? Mấy ngày thôi mà…”
 
“Đừng nói nhiều, tớ không muốn nói chuyện.”Văn Tu lười biếng dựa người vào cạnh tôi.
 
Cậu ấy không nhìn tôi lấy một cái, nhưng tim tôi lại đập thình thịch.
 
Thực ra tôi hơi lo lắng cho Văn Tu. Lần nào cậu ấy trông cũng như vừa thức trắng đêm, liệu cứ thế này Văn Tu có kiệt sức không?
 
Trong suốt thời gian ngâm suối nước nóng, Văn Tu không nói gì cả, chỉ có Chu Duy nói suốt không ngừng.
 
Tôi càng không muốn nói gì thêm.
 
“Cậu biết không? Viên Viên lại muốn thi vào Đại học Tô Châu. Sau này tớ và cậu ấy sẽ cùng ở một thành phố, đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.”Chu Duy phấn khích nói với Văn Tu.
 
Văn Tu đang im lặng, bỗng mở mắt, nghiêng đầu nhìn tôi:
 
“Đổi rồi?”
 
“À... Ừm.”Tôi lúng túng trả lời. “Tớ thấy Tô Châu rất đẹp.”
 
“Thừa nhận đi, Tiểu Viên Viên, chúng ta đúng là có duyên. Gọi tớ một tiếng anh đi, sau này anh đây còn che chở cho em.” Chu Duy cứ lải nhải không ngừng.
 
Văn Tu nhìn tôi, sắc mặt thoáng khó coi.
 
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu ấy lại trở về vẻ bình tĩnh.
 
“Ai cần cậu che chở chứ.”Tôi khẽ phản bác.
 
“Nó chăm sóc cậu… cũng tốt thôi.” Văn Tu điềm nhiên nói một câu, rồi đứng dậy rời khỏi suối nước nóng.
 
Hạ Hạ thấy Văn Tu rời đi, liền chạy lại thì thầm hỏi tôi:
 
“Sao tớ cảm giác Văn Tu không đúng lắm nhỉ?”
 
“À…”Tôi suy nghĩ kỹ một chút, “không đúng chỗ nào?”
 
“Vừa rồi cậu ấy đang ghen à?”
 
Phì…
 
Ngụm trà đỏ tôi vừa uống suýt phun ra ngoài.
 
“Làm gì có chuyện đó?”Tôi nói vậy, nhưng tim lại đập nhcậu hơn.
 
“Tớ chỉ đùa thôi, cậu sợ cái gì?”Hạ Hạ bắt đầu trêu chọc tôi.
 
Tôi…
 
“Chỉ là, Viên Viên, tớ đã quanh quẩn bên Văn Tu một năm rồi, mà cậu ấy vẫn lạnh nhạt với tớ. Tớ thật sự không biết khi nào Văn Tu mới để ý đến tớ nữa.” Hạ Hạ nói rồi thở dài.
 
“Tớ cứ tưởng, hai người sắp bên nhau rồi.” Tôi nói thật lòng.
 
“Gần sao? Thật không?” Hạ Hạ ôm tôi, “Viên Viên, tớ sắp không theo đuổi nổi nữa rồi.”
 
“…”Tôi không biết trả lời thế nào, “Vậy cậu dừng lại một chút, để Văn Tu theo đuổi cậu?”
 
“Hả? Còn làm vậy được à?” Hạ Hạ nhăn nhó, “Tớ muốn từ bỏ lắm rồi, nhưng tớ thật sự rất thích cậu ấy. Viên Viên, cậu giúp tớ, làm sao để chiếm được trái tim Văn Tu đây?”
 
Làm sao để chiếm được trái tim cậu ấy, làm sao tôi biết được?
 
Tôi phải giúp thế nào đây?
 
Hôm sau, chúng tôi dậy sớm để ngắm bình minh.
 
5 giờ sáng, Chu Duy gõ cửa phòng tôi, gọi mọi người dậy.
 
Tôi buồn ngủ không chịu nổi, cố gắng đến đỉnh Kim Đỉnh trước khi mặt trời mọc.
 
Chúng tôi khoác chăn ngồi trên những tảng đá, chờ đợi bình minh, không khí yên tĩnh dễ chịu.
 
“Văn Tu đâu?”Hạ Hạ hỏi.
 
“Không biết, tôi qua phòng cậu ấy thì cậu ấy đã đi đâu mất rồi.”Chu Duy nhún vai.
 
Ngay sau đó…
 
Tia sáng mặt trời xuyên qua tầng mây xa xôi, chiếu sáng trên khuôn mặt của từng người, dịu dàng rực rỡ.
 
Chúng tôi chìm đắm trong cảnh sắc hùng vĩ, hoàn toàn quên mất việc Văn Tu không có mặt.
 
Mọi người thay phiên nhau chụp ảnh, đổi góc chụp, chụp đến mức điện thoại của Chu Duy cũng đầy bộ nhớ.
 
Khi tôi và Chu Duy chụp chung, lúc tôi đang cười, cậu ấy bất ngờ cúi xuống hôn lên đỉnh đầu tôi.
 
Tôi sững sờ!

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo