Tôi sững sờ!
“A! Chu Duy cậu!”Hạ Hạ bắt đầu trêu đùa.
“Cậu làm gì vậy? Cậu muốn!”
Chuyện xảy ra đột ngột, tôi hơi choáng váng, đứng ngẩn người tại chỗ.
Cậu ấy lại đưa tay xoa đầu tôi:
“Tớ đã suy nghĩ cả đêm. Ban đầu định đợi cậu thi xong nghiên cứu sinh rồi mới nói, nhưng tớ hình như không chờ nổi nữa.
“Viên Viên, Tớ thích cậu.”
Nghe Chu Duy thẳng thắn nói thích mình, tôi như nghẹt thở.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến lại là, có lẽ tôi sẽ mất đi người bạn tốt này.
“Đừng đùa nữa.” Tôi sợ đến mức tim đập nhanh như muốn thoát ra khỏi lồng ng.ực.
“Tớ không đùa.”Chu Duy nghiêm túc nhìn tôi, làm tôi không tránh được.
“Chu Duy…”Tôi bối rối, không biết phải trả lời thế nào. Tôi sợ làm tổn thương cậu ấy lần nữa.
Thậm chí tôi còn trách bản thân, thường ngày Chu Duy hay đùa những câu như vậy, tôi lại không để ý. Đáng lẽ tôi nên biết ý mà giữ khoảng cách với cậu ấy.
“Cậu không cần phải trả lời ngay bây giờ.”Chu Duy mỉm cười nhìn tôi, “Dù sao thì tớ cũng không phải thích cậu ngay từ đầu. Để công bằng, tớ có thể cho cậu thời gian để từ từ thích tớ.”
Tôi…
Tôi phải trả lời thế nào đây?
“Được rồi, Chu Duy, cậu để Viên Viên bình tĩnh lại đi, Viên Viên sắp bị cậu dọa ch.ết rồi。”Hạ Hạ giúp tôi giải vây.
“A a a, tôi kích động quá! Tiểu Viên Viên đừng sợ nhé。”Chu Duy lại đưa tay ra định xoa đầu tôi.
Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy Văn Tu.
Cậu ấy đứng ở đằng xa, gương mặt đen sì như nhọ nồi.
Tôi lập tức bật ra khỏi chỗ của Chu Duy, kéo giãn khoảng cách.
Sau này nghĩ lại, tôi thấy hành động của mình thật sự không cần thiết. Dù sao Văn Tu cũng chẳng phải là gì của tôi. Tôi được Chu Duy tỏ tình, tôi sợ cái gì chứ?
Đúng vậy, tôi đang sợ cái gì?
Văn Tu chậm rãi bước lại gần, ánh mắt không rời khỏi tôi một giây.
Tôi bỗng dưng cảm thấy chột dạ.
“Văn Tu, cậu đi đâu vậy? Cậu đã bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc rồi đấy!” Chu Duy nhìn thấy Văn Tu, rất tự nhiên chào hỏi.
“Đúng thế, cậu còn bỏ lỡ một màn kịch lớn nữa, ha ha ha ha。” Hạ Hạ không nhịn được cười khúc khích.
Mặt tôi đỏ bừng.
Có phải là ảo giác không? Hình như sắc mặt Văn Tu càng tệ hơn lúc nãy.
“Có chút việc, tớ ra ngoài một lát。” Văn Tu bình thản trả lời.
Nói xong lại nhìn chằm chằm vào tôi, như thể muốn nhìn thấu tâm can tôi vậy.
“Vẫn còn chút mây đấy, cậu có muốn chụp một tấm không?”Tôi hỏi Văn Tu, cố gắng xua tan không khí ngượng ngùng.
“Không cần。”Văn Tu từ chối thẳng thừng, giọng lạnh tanh.
Hình như Văn Tu chưa bao giờ thích chụp ảnh.
Mọi người cũng không để tâm lắm.
Chúng tôi đi dạo một vòng trên Kim Đỉnh rồi bắt đầu đi cáp treo xuống.
Trong cáp treo, đương nhiên lại là sân khấu của Chu Duy.
“Văn Tu, cậu sau này mày sang Mỹ rồi, có phải sẽ không quay về nữa không?”
“……”Văn Tu không trả lời, ngược lại nhìn sang tôi.
“Cậu nói gì vậy, du học chứ có phải ra nước ngoài định cư đâu, có về hay không còn phải xem kế hoạch tương lai nữa chứ。”Hạ Hạ rõ ràng không hài lòng với cách nói của Chu Duy.
“Nếu cậu không về nữa, tình cậu em giữa tao với mày chắc là tan mất thôi, bởi tao không có ý định sang Mỹ đâu。”
“Cũng có thể là không quay về。”Văn Tu cuối cùng cũng lên tiếng.
Văn Tu có thể không quay về sao.
Không biết tại sao, nghe Văn Tu nói vậy, tôi bỗng thấy tim mình đau nhói.
Thế thì lần gặp mặt này sẽ là lần chia tay luôn, thậm chí không có lần sau.
Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy không thở nổi.
Ngồi trong cáp treo, tôi chợt nhận ra có lẽ mình thích Văn tu mất rồi.
Rõ ràng Văn Tu chẳng thích tôi, rõ ràng tôi không xứng với cậu ấy, rõ ràng giữa tôi và cậu ấy có một khoảng cách rất xa, rõ ràng trong kế hoạch tương lai của cậu ấy không có tôi.
Nhưng tôi vẫn không thể kìm được mà thích cậu ấy.