Nhưng tôi vẫn không thể kìm được mà thích cậu ấy.
Tôi đột nhiên cảm thấy n.g.ự.c mình nặng trĩu, không thể thở nổi.
Xuống khỏi cáp treo, chúng tôi men theo bậc thang đi xuống, tôi mệt đến mức đứng không vững.
26.
Sức khỏe tôi thật sự không tốt, đi chưa được bao lâu đã phải ngồi lại nghỉ.
Hạ Hạ và Chu Duy sức lực dồi dào, vẫn tung tăng chạy nhảy.
“Nghe nói chùa Vạn Niên rất linh, cậu mau đi với bọn tớ đi。”Hạ Hạ kéo tôi.
“Tớ chịu thôi,”tôi lắc đầu, “Tớ không trèo nổi nữa, một bậc tớ cũng không leo nổi nữa。”
Hạ Hạ nhìn dáng vẻ của tôi, thở dài một hơi: “Thế cậu có nguyện vọng gì không, tớ giúp cậu cầu nguyện。”
Tôi có nguyện vọng gì đây?
“Cậu giúp tớ cầu công danh thi cử, nhưng tớ còn chưa lên đó, Phật tổ chắc chắn không chứng đâu。”
“Ha ha ha, cậu cũng biết thế。”Chu Duy không nhịn được cười toe toét.
“Thôi vậy, sau này cậu nên tập thể dục nhiều hơn, tớ với Chu Duy lên trước đây。”Hạ Hạ liếc nhìn Văn Tu.
“Văn Tu, cậu đi không?”
“Không đi。”Cậu ấy nhàn nhạt trả lời.
“A, mọi người nói đã lên núi Nga Mi thì nhất định phải ghé chùa Vạn Niên, nếu không thì coi như chuyến đi uổng phí rồi。”
“Cậu ấy không tin mấy thứ đó đâu。”Chu Duy nhìn Văn Tu, cười nói.
“Thế… cậu có thể trông chừng Viên Viên giúp tớ được không? Tớ với Chu Duy lên trước đây。”
“Ừ。”Văn Tu đáp lại một tiếng rất khẽ.
Thật ra, tôi thà để cả ba người họ cùng đi còn hơn.
Để lại tôi và Văn Tu, thật sự rất ngượng.
Sau khi hai người họ đi, tôi chầm chậm di chuyển xuống núi.
Văn Tu không nhanh không chậm đi theo phía sau, cả hai từ đầu đến cuối không nói một lời.
Tôi cảm thấy trong lòng rất buồn.
Hận bản thân không đủ dũng cảm, ngay cả việc bắt chuyện với cậu ấy cũng không có can đảm.
Thấy dưới núi có một cái đình, hình như là nơi bán đồ ăn, tôi lập tức có động lực, vội vàng đi xuống.
Đường rất hẹp, người lại đông, tôi sơ ý bị một người va phải, ngã luôn xuống rãnh bên cạnh.
Đúng vậy, là rãnh bên cạnh bậc thang.
Tôi đau điếng người, cảm thấy bản thân thật xấu hổ.
“Cô bé, đừng chắn đường chứ。”Một người đàn ông trung niên để đổ lỗi đã không xin lỗi mà còn ngậm m.áu phun người.
“Người đi bộ đi bên phải, cậu ấy không chắn đường. Là ông đi sai rồi。”Văn Tu, từ nãy giờ im lặng, nói một câu chắc nịch.
“Ai nói phải đi bên phải, đâu có biển báo gì。”Người đàn ông hơi mất mặt, vẫn cố tìm lý do.
Văn Tu lại nhã nhặn mỉm cười: “Đây là kiến thức đến trẻ con cũng biết。”
Nói xong, Văn Tu không để ý đến ông ta nữa, cúi xuống bế tôi lên.
“Tôi không nghe thấy…”Ông ta còn định cãi.
Nhưng những người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ về phía ông ta.
Có lẽ vì cảm thấy quá mất mặt, ông ta đành phải nhượng bộ, nói: “Xin lỗi nhé, bọn tôi không để ý. Cô bé, cô không sao chứ?”
“Không sao。”Tôi không muốn tranh cãi gì thêm.
Chỉ đành tự nhận xui xẻo.
Sau khi đám đông tan đi, Văn Tu nhẹ nhàng đặt tôi lên bậc thang, còn giữ lấy tay tôi.
Tôi chậm hiểu, định rút tay lại, nhưng cậu ấy nắm lấy, kiểm tra vết thương trên tay tôi.
Thật ra chỉ là bị trầy xước một chút, lúc ngã xuống chống tay xuống đất nên bị xước.
“Không đau, không sao đâu。”
Rõ ràng biết Hạ Hạ và Chu Duy đi chùa Vạn Niên rồi, chắc chắn không xuất hiện ở đây, tôi vẫn lo bị bắt gặp.
“……”Văn Tu nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng dùng chút lực, không nói lời nào.
“Thật sự không sao mà。”Tôi không hiểu sao Văn Tu lại đột nhiên như vậy.
“Lần sau không vui thì phải nói, gặp chuyện ấm ức cũng phải nói, cậu đừng quá dễ dãi, đừng cái gì cũng tự mình chịu đựng, đừng...” Văn Tu nói, nói mãi rồi không nói nữa.
Cậu ấy buông tôi ra, quay người lại.
“Tớ cũng không thể ở bên cậu cả đời để chăm sóc được.”