Hẹn Ước Bên Anh - 3

4.
 
Yêu nhau nửa năm, tôi càng ngày càng cảm thấy ngột ngạt.
 
Đừng nghĩ lung tung, là nghĩa đen đấy.
 
Hai chữ "kỷ luật" đã thấm vào m.áu Cố Tri Hành rồi.
 
Không cho tôi ngủ nướng, sáng 7 giờ nhất định gọi tôi dậy cho bằng được.
 
Không cần lo tôi không dậy, cậu ấy sẽ mua bữa sáng, từ 6:50 đứng đợi dưới ký túc xá, chờ đến 7 giờ mà tôi chưa xuống, cậu ấy sẽ ném đi.
 
Rồi cả ngày đen mặt như đ.ít nồi với tôi.
 
Buổi tối, quá 10 giờ tuyệt đối không trả lời tin nhắn, kể cả lúc tôi đau bụng đến không thở nổi gửi hàng chục tin nhắn, cậu ấy cũng chỉ trả lời vào sáng hôm sau:
 
"Cậu thế nào rồi, có cần đến bệnh viện không?"
 
Tôi...
 
Nhìn mình trong gương, mặt trắng bệch như tờ giấy, tôi thực sự thấy thương cho mình.
 
Tôi thầm nghĩ ‘ Không cần đi bệnh viện đâu, cậu có thể chuẩn bị hòm cho tôi rồi.’
 
...
 
Yêu cậu ấy thật mệt, giống như đột nhiên có thêm 10 phụ huynh vậy.
 
Quản trời, quản đất, quản cả không khí, như thể tôi chỉ thở thôi cũng sai.
 
Chúng tôi chưa từng ở chung với nhau.
 
Có lần hẹn đi chơi, thật trùng hợp, khách sạn chỉ còn một phòng.
 
Tâm trạng tôi lúc ấy có chút xao động, kết quả cậu ấy lại lấy ra một cuốn sách mô hình toán học.
 
Ai đi chơi với bạn gái mà mang cái này chứ trời?
 
"Viên Viên, vừa hay, lần trước cậu hỏi tớ về mô hình toán học là gì, tối nay rảnh tớ sẽ giảng cho cậu."
 
Hả?
 
Sau vài giây suy nghĩ…
 
Nụ cười tôi dần dần thiếu đạo đức. Heheh
 
"Được thôi."
 
Cái tên ch.ết tiệt này, nhìn không ra đấy, chơi cũng dữ phết nhỉ, giảng bài à?
 
Là cái giảng bài tôi đang nghĩ đó đúng không?
 
Nửa tiếng sau…
 
Tôi sai rồi, tôi bị cậu ấy giảng đến hoa mắt chóng mặt, nào là sin cos, hàm số lượng giác, nào là giới hạn, đạo hàm...vân vân mây mây.
 
Tôi không hiểu, nhưng sự kiên nhẫn của tôi với cậu ấy đã gần đến giới hạn.
 
Cố Hành Tri cứ thế, hào hứng giảng cho tôi cả buổi tối về mô hình toán học. Cậu ấy có còn là con người không?
 
Hủy hoại tế bào não của tôi thì có lợi ích gì cho cậu ấy chứ?
 
...
 
Tôi và cậu ấy thật sự không hợp nhau, tôi muốn chia tay!!!
 
Nhưng cậu ấy lại nói:
 
"Cậu sẽ không tìm được ai phù hợp với cậu hơn tớ đâu. Chứng lề mề của cậu chỉ có tớ mới chữa được."
 
"Cậu sẽ không tìm người khác, đúng không? Là cậu cầu xin tớ làm bạn trai cậu mà?"
 
Tôi ôm ngực, nén nỗi ấm ức vào lòng, trả lời:
 
"Ừ."
 
Đúng vậy, tất cả là do tôi, là tôi bắt đầu trước.
 
Bố tôi từ nhỏ đã dạy rằng:
 
"Làm việc phải có đầu có đuôi, phải dũng cảm chịu trách nhiệm."
 
Thế nên suốt nửa năm, tôi nhịn không đề nghị chia tay, chỉ đợi cậu ấy nói ra.
 
Có lần tôi bị táo bón, Cố Tri Hành trách tôi lề mề, rồi nói muốn chia tay tôi.
 
Khoảnh khắc đó, tôi sợ đến mức ruột gan cồn cào.
 
Sau đó tôi thở phào nhẹ nhõm.
 
Cố Tri Hành cuối cùng cũng muốn chia tay rồi. Mừng quá đi…
 
5.
 
Một tuần sau chia tay, tôi không nhịn được nhờ bạn cùng phòng xem trang cá nhân của cậu ấy.
 
Kết quả là: "Không có gì."
 
Như thể tôi là một đoạn quá khứ mà Cố Tri Hành muốn nhanh chóng xóa bỏ, không để lại chút dấu vết nào.
 
Tôi cảm thấy hơi bức bối.
 
"Viên Viên, các cậu thật sự chia tay rồi?" Bạn cùng phòng hỏi tôi.
 
"Ừ." Tôi uể oải trả lời.
 
"Cậu ấy tốt với cậu như vậy, sao lại chia tay?" Bạn tôi trước giờ rất thích CP của tôi và Cố Tri Hành.
 
Theo lời cậu ấy, chứng trì hoãn lề mề tột độ của tôi cuối cùng cũng tìm được khắc tinh.
 
"À, không có gì đâu, tớ đi vệ sinh mà cậu ấy bảo tớ chậm, rồi chia tay thôi." Tôi uống trà sữa, hờ hững kể về chuyện chia tay lãng xẹt của mình.
 
"Hả? Gì cơ? Cố Tri Hành nghiêm khắc đến mức đó á?" Bạn cùng phòng của tôi cũng ngạc nhiên xém nữa thì đánh rơi cả ly trà sữa.
 
"Cậu quen biết ‘thầy Cố’ mới ngày đầu à?" Tôi trừng mắt lườm cô ấy.
 
"Thế sao cậu không đi nhanh hơn?"
 
TÔI!!!
 
Ông trời ơi, đây có phải lời con người nói nữa không?
 
Từ khi tôi và Cố Tri Hành yêu nhau, không chỉ tôi bị tẩy não, cả phòng tôi cũng bị cậu ấy ảnh hưởng. Vậy mà các cậu ấy còn đổ lỗi cho tôi?
 
"Tớ bị táo bón, làm sao nhanh được?" Tôi khóc không ra nước mắt.
 
"’Thầy Cố’ mỗi ngày đều kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống của cậu, mà cậu vẫn táo bón được à?" Cậu ấy thở dài, "Đây đúng là lỗi của cậu rồi."
 
"Cậu cút ngay cho tớ!"
 
Tôi cầm sách, lao ra khỏi ký túc xá.
 
Ký túc xá này sắp thành hội hậu thuẫn của Cố Tri Hành rồi, tôi thật không thể ở lại đây thêm ngày nào nữa.
 
Vừa xuống cầu thang, tôi nhìn thấy một bóng dáng mặc áo sơ mi trắng đứng dưới gốc cây ngô đồng.
 
Tim tôi chợt lỡ nhịp.
 
Cố Tri Hành?
 
Cậu ấy cũng nhìn thấy tôi.
 
Một tuần không gặp, tên nhóc này vẫn rất đẹp trai…
 
Tôi cố làm ra vẻ kiêu kỳ, bước đến gần.
 
"Cố Tri Hành." Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng.
 
Cậu ấy đứng đó, chỉnh lại kính mắt, như thể cũng có chút động lòng, khóe miệng còn vương nụ cười.
 
Nhưng giây tiếp theo…
 
"Cậu muộn 30 phút." Cậu ấy bình tĩnh mở miệng.
 
Tim tôi chợt thót lên một cái.
 
"Xin lỗi, tớ... tớ quên đặt báo thức." Tôi lo lắng cuống quýt xin lỗi Cố Tri Hành.
 
Nỗi sợ bị phạt vì đi trễ khiến tôi cảm thấy da đầu tê dại.
 
"Không được ăn sáng nữa..."
 
Mặt cậu ấy tối sầm lại, rõ ràng là đang giận.
 
Cậu ấy liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt đầy thất vọng, sau đó quay người đi sang bên, ném phần ăn sáng vào thùng rác.
 
"Rầm" một tiếng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo