"Rầm" một tiếng.
Tôi cảm thấy đầu óc mình như bị sét đánh.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy mình thật đáng thương.
Tôi giống hệt phần ăn sáng vừa bị cậu ấy vứt bỏ.
Thức ăn hết hạn chỉ có thể bị người ta lạnh lùng ném vào thùng rác.
Tôi chính là rác rưởi.
"Đi thôi, đến thư viện, tớ đã giữ chỗ." Cố Tri Hành trở lại dáng vẻ bình thường, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng lòng tôi lại thấy cay cay.
"Tớ không đi." Tôi quay người bước về phía sân vận động.
"Cậu đang giận gì thế?" Cố Tri Hành vẻ mặt bất lực, bước đến kéo tay tôi.
"..." Tôi dừng lại, cố nén nước mắt, "Chúng ta chia tay rồi."
"..." Cố Tri Hành sững người trong một giây, "Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Tôi muốn đi, nhưng cậu ấy không buông.
"Cậu sửa tật xấu của mình đi, tớ sẽ rút lại lời nói trước đó." Cố Tri Hành làm ra vẻ như đã nhượng bộ nhiều lắm vậy.
"Không cần!"
Tôi thực sự phát đi.ên rồi.
Không ngờ bản thân vẫn còn một chút hy vọng với Cố Tri Hành.
"Là tớ làm gì sai sao?" Cố Tri Hành hỏi tôi.
"Cậu không sai." Tôi đáp lại cậu ấy.
"Cậu cũng thừa nhận rồi đấy. Biết sai mà không sửa, còn giận dỗi với tớ?" Cố Tri Hành tiếp tục chất vấn.
"..." Tôi cúi đầu bước đi, không muốn nói chuyện với cậu ta nữa.
"Người mắc chứng trì hoãn sẽ không làm được gì cả. Cậu muốn thành loại người đó sao?" Cố Tri Hành nghiêm khắc đứng trước mặt tôi, chắn đường tôi đi.
"Được rồi, tớ biết là tớ sai, nhưng tớ cứ không muốn sửa đấy!" Tôi không kìm được hét lên với Cố Tri Hành.
"Biết sai mà không sửa?" Cố Tri Hành trông rất sốc.
"Tớ là rác rưởi, cậu đừng ở chung với tớ nữa." Nói xong câu đó, tôi quay đầu bỏ đi.
6.
Kể từ ngày đó, khi tôi và Cố Tri Hành cãi nhau thêm lần nữa, tôi không còn liên lạc với cậu ấy.
Nghe bạn cùng phòng nói, thỉnh thoảng cậu ấy đăng lên mạng xã hội, hỏi mọi người ý kiến.
Sau đó còn thêm một câu:
"Các cậu nghĩ tôi có sai không?"
Bạn cùng phòng tôi lập tức đứng về phía anh ấy:
"Chúng tớ đều nghĩ cậu không sai."
Tôi...
Tôi còn biết nói gì đây?
"’Thầy Cố’ thật sự rất tốt, người đàn ông như vậy, vừa chung thủy, vừa có kế hoạch cho tương lai, còn coi cậu như con gái mà chăm sóc. Gặp được người như thế thì phải tranh thủ mà cưới đi."
"Ừ, mấy cậu nói đúng. Tớ có bố rồi, trông tớ thiếu tình thương của bố lắm hả Còn phải tự tìm thêm một người bố nữa sao?" Tôi mỉa mai đáp trả.
Mấy đứa bạn phản bội này!
Trong mắt mọi người, có phải tôi luôn là người vô lý không?
Kỳ nghỉ 1/5, vì không muốn gặp Cố Tri Hành, tôi quyết định về nhà luôn.
Về đến nhà, vừa đặt hành lý xuống, mẹ tôi gọi tôi vào phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, toàn là sách luyện thi cao học Toán, tiếng Anh... Các loại sách dày cộm chồng lên nhau.
Tôi... rất sốc!
Người không biết còn tưởng mẹ tôi ở tuổi trung niên còn muốn thi cao học đấy!
"Nghỉ lễ 1/5 này con đừng đi chơi nữa. Mẹ và bố con đã nghiên cứu mấy chuyên ngành ở Bắc Đại, muốn bàn với con. Sách thì đã mua rồi."
Mẹ tôi đeo kính, lấy ra một cuốn sổ dày. Trong đó ghi chi chít điểm chuẩn của các chuyên ngành, ưu nhược điểm cùng hướng nghiên cứu của các giáo sư.
Nhìn mà tôi lạnh cả sống lưng.
"Mẹ này... mẹ quên rồi sao? Con mới năm hai mà." Tôi nhẹ nhàng nhắc mẹ.
"Mẹ biết." Mẹ tôi đóng cuốn sổ lại, "Năm hai học kỳ hai là bắt đầu chuẩn bị được rồi. Bắc Đại đâu phải dễ thi."
"Biết là không dễ thi, sao mẹ còn bắt con thi?" Tôi thì thầm.
Mẹ chằm chằm nhìn tôi.
"Trần Viên Viên, con nhìn xem mấy đồng nghiệp của mẹ. Có ai như con không? Từ mẫu giáo đến đại học đều không rời khỏi Thành Đô, thậm chí không bước ra khỏi quận Kim Ngưu?"
Mẹ tôi thở dài một tiếng.
"Là mẹ sai. Từ nhỏ mẹ quá tin tưởng con, không kiểm soát chặt. Bây giờ phải bù đắp lại thôi."
"Con không nghĩ không ra khỏi Thành Đô là điều đáng xấu hổ." Tôi phản bác.
Tôi lớn lên ở đây, tôi rất thích nơi này, thích con người cảnh vật nơi đây. Nơi này cho tôi cảm giác an toàn. Sao mẹ lại nghĩ điều đó đáng xấu hổ chứ?
Mẹ tôi cao giọng, "Mỗi lần đồng nghiệp hỏi mẹ con học đại học ở đâu, mẹ lại thấy xấu hổ."
Tôi lập tức không dám nói gì thêm.
Cố gắng lắng nghe hết những sắp xếp của mẹ, tôi kéo vali về phòng mình.
Từ khi nào mà tôi không dám cãi lời mẹ nữa nhỉ?
Có lẽ là từ năm lớp 11.
Hồi đó, tôi chơi thân với một cậu bạn tên là Chu Duy. Mỗi ngày cậu ấy đều mang đồ ăn vặt cho tôi, tan học thì cùng nhau về nhà.
Lúc đó, tôi sống rất vô tư, không có ranh giới rõ ràng với con trai.
Tôi suốt ngày đi chơi với Chu Duy. Cậu ấy rất hài hước, mỗi ngày đều chọc cho tôi cười đến đau cả bụng.
Tôi có một cuốn nhật ký bí mật, mỗi ngày ghi lại những chuyện lặt vặt giữa tôi và cậu ấy.
Thậm chí, tôi còn tự sáng tác thêm những câu chuyện hài hước giữa hai chúng tôi vào đó.
"Wow, nếu tôi và Chu Duy cùng đỗ vào một trường đại học thì tốt biết mấy." Tôi đã viết một câu cảm thán như vậy trong nhật ký.
Tôi cẩn thận giữ gìn bí mật của mình.
Kết quả là, một ngày nọ, mẹ tôi xông thẳng vào trường, kiên quyết yêu cầu tôi phải chuyển lớp, thậm chí còn mời bố mẹ Chu Duy đến trường, làm ầm lên rất khó xử.
Lý do là: Chu Duy và tôi có dấu hiệu yêu sớm, tình hình nghiêm trọng ảnh hưởng đến việc học của tôi.