Tôi…
Thật ra tôi có thể tự mình xoay xở.
Nhưng bố cậu ấy ngồi cạnh tôi, luôn tìm chuyện nói, thấy tôi mệt thì tự đọc báo tạp chí. Tôi đột nhiên cảm thấy cay mắt.
Tôi không ngờ có ngày tôi đi phỏng vấn cao học, người đồng hành lại không phải ba mẹ mình, mà là ba mẹ người khác.
Ông thực sự rất hiền hậu, nhưng tôi vẫn thấy cay cay nơi sống mũi.
Điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là khi lên máy bay chỉ có hai người, xuống máy bay lại thành ba người.
Mẹ của Văn Tu cũng trên chuyến bay đó.
"Viên Viên, con đừng áp lực, dì chỉ lâu rồi không đến Thượng Hải, nhân tiện đi chơi thôi."
Dì ấy trẻ trung xinh đẹp vô cùng.
Cuối cùng tôi đã hiểu, tại sao Văn Tu lại đẹp trai đến thế.
"Đã bảo bà đừng đến mà bà cứ đến, xem này, làm con bé sợ mất rồi." Bố cậu ấy không vui trách vợ mình.
"Tôi không kiềm chế được, ông lần trước gặp rồi, tôi thì lần đầu tiên gặp, tôi thật sự rất muốn gặp con dâu tương lai của chúng ta."
...
Tôi đứng đờ người ra, không dám nói lời nào.
Vì đến Thượng Hải đã khá muộn, ba người chúng tôi quyết định ở lại qua đêm.
Tối hôm đó, tôi nhắn tin cho Văn Tu:
"Bố mẹ cậu có phải hiểu nhầm gì không?"
"Họ đến rồi à?" cậu hỏi.
"Ừ."
"Haizz, không còn cách nào khác, họ rất muốn gặp cậu. Cậu đừng bận tâm, tập trung chuẩn bị cho buổi phỏng vấn đi."
"Được."
"Tôi sẽ bảo bố mẹ đừng làm phiền cậu."
"Chú dì không phiền đâu."
Thật sự là không.
Chỉ là chú dì đối xử với tôi quá tốt, khiến tôi có chút không quen.
"Cậu thoải mái đi, phỏng vấn xong để bố mẹ tớ đưa cậu đi Disney chơi."
"À... không cần đâu."
"Ừ, phỏng vấn trước đã. Sau đó tính tiếp."
Hôm sau, không biết bố cậu ấy tìm đâu ra xe, chở chúng tôi đến trường.
Buổi phỏng vấn diễn ra rất thành công.
Sau buổi phỏng vấn, một giáo sư lớn tuổi tìm tôi dặn dò:
"Kỳ nghỉ này hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Chuẩn bị tốt, ngay khi vào học là bắt tay vào làm thí nghiệm."
Hả?
Ý giáo sư là, tôi có hy vọng sao?
Giaos sư gật đầu hài lòng với tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy hai năm nỗ lực của mình cuối cùng cũng không uổng phí, tất cả đều xứng đáng.
Trên đường về, bố mẹ Văn Tu nhất quyết muốn tham quan một vòng Đại học Tô Châu.
Tôi không còn cách nào khác, đành đi cùng chú dì.
Đi đến một nơi, bố cậu ấy đột nhiên dừng lại.
"Chỗ này phải không?" chú ấy hỏi vợ.
"Đúng rồi." Dì nhìn chú ánh mắt đầy mờ ám.
Tôi đứng bên cạnh, chẳng hiểu họ đang ra hiệu điều gì.
"Viên Viên, lại đây chụp giúp chú dì một tấm hình nhé?" Dì ấy đưa điện thoại cho tôi.
"À, được ạ!" Tôi nhận điện thoại và bắt đầu tìm góc chụp.
Chỉ là, sao nơi này nhìn quen thế nhỉ?
"3, 2, 1." Tôi đếm đến cuối và bấm chụp.
Kết quả, bố Văn Tu lại bất ngờ quay mặt đi.
"Xin lỗi ạ, cháu chụp không đẹp, chụp lại nhé?" Tôi áy náy, không hiểu sao lại chụp thế này.
"Đưa dì xem nào." Mẹ Văn Tu chạy tới, hào hứng nhìn vào màn hình, tôi còn chưa kịp xóa.
"Chính là thế này! Ông nhìn xem, giống hệt luôn!" Dì ấy vui vẻ í ới gọi chồng .
Chú nhìn một lúc, mắt sáng rực lên.
"Giống nhau thật! Bà thấy không tôi còn đẹp trai hơn cả con trai nhà mình một chút đấy!"
"Ông làm sao mà đẹp bằng con trai tôi?" Dì ấy lườm chú một cái.
Tôi...
Đầu óc tôi như có sét đánh ngang.
Nếu tôi không nhớ nhầm, đây chính là nơi mà tôi và Văn Tu đã từng chụp chung.
Trong bức ảnh đó, tôi cười thật tươi nhìn vào ống kính, còn cậu ấy nghiêng mặt, chăm chú dịu dàng nhìn tôi.
Tấm hình của chú dì, giống y hệt...
"Hai người..." Tôi không biết phải mở lời ra sao.
"Viên Viên, Văn Tu đã gửi bức ảnh chụp chung của hai con cho chú dì, hai người chúng ta thấy trời ơi, lãng mạn quá, liền muốn chụp một kiểu giống vậy. Con không ngại chứ?" Mẹ cậu ấy cười hỏi tôi.
"Ảnh chung?"
Dì lập tức bật sáng màn hình điện thoại: "Chính là bức này."
Không sai, chính là bức đó!
Dì còn lấy làm hình nền điện thoại nữa.
Tôi muốn độn thổ.
"Dì thấy hai đứa chụp đẹp lắm!" Mẹ cậu ấy hào hứng nói. "Con trai dì đúng là có mắt nhìn."