Hẹn Ước Bên Anh - 34

Tôi muốn độn thổ.
 
"Dì thấy hai đứa chụp đẹp lắm!" Mẹ cậu ấy hào hứng nói. "Con trai dì đúng là có mắt nhìn."
 
"Không, không phải vậy..." Tôi xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
 
Sau đó, chú dì còn chụp rất nhiều ảnh trong khuôn viên trường.
 
Trông chú dì rất tình cảm, đến mức tôi còn thấy ngưỡng mộ.
 
Buổi tối, bố mẹ cậu ấy dẫn tôi đi ăn một bữa thịnh soạn, gặp ai cũng giới thiệu:
 
"Bạn gái của con trai tôi đấy."
 
Tôi định lên tiếng giải thích, nhưng chú dì không cho tôi cơ hội.
 
Tối về khách sạn, tôi gọi điện cho Văn Tu, hỏi rốt cuộc chuyện này là thế nào.
 
"Mẹ tớ còn để làm hình nền?" Cậu ấy đau đầu thở dài.
 
"Ừ."
 
"Tớ biết mà, họ sẽ không chịu dừng lại."
 
"Hả?"
 
"Bố mẹ tớ có lẽ quá mong tớ có bạn gái, vì vậy... xin lỗi, họ hơi..."
 
"Không phải, tại sao cậu gửi ảnh cho chú dì? Chú dì đều nghĩ tớ là..."
 
"Là gì?"
 
"Bạn gái của cậu."
 
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
 
"Vậy cậu có đồng ý không?" Cậu ấy hỏi nhẹ nhàng.
 
"..." Tôi biết trả lời sao đây?
 
Tôi nghĩ mình đồng ý.
 
Trước đây bận rộn ôn thi, tôi sắp xếp thời gian kín mít, đến mức không có thời gian suy nghĩ về chuyện này.
 
Nhưng sau khi thi xong, nỗi nhớ nhung trỗi dậy. Tôi luôn nghĩ về cậu ấy.
 
Tôi không dám liên lạc với Văn Tu, vì tôi nghĩ mình đã làm tổn thương cậu ấy, cậu ấy có lẽ không muốn nói chuyện với tôi nữa.
 
"Cậu đừng trả lời vội, ngày mai nói cho tớ biết."
 
"Ngày mai?"
 
"Ừ."
 
Cúp máy, tôi chẳng hiểu ý cậu ấy là gì.
 
Thật ra tôi đã nghĩ rất lâu, và đã sẵn sàng trả lời. Nếu cậu ấy hỏi, tôi sẽ nói tôi đồng ý.
 
Nhưng cậu ấy lại bảo tôi không được nói ngay, khiến tôi không biết phải làm sao nữa.
 
Ngày hôm sau, chú nói chú có việc đột xuất ở đây, hỏi liệu có thể hoãn một ngày về Thành Đô không.
 
Tôi nói tôi có thể tự mình về, nhưng chú cứ khăng khăng rằng đây là việc con trai giao phó, chú nhất định phải đưa tôi về nhà an toàn. 
 
Không còn cách nào khác, tôi đành ở lại Thượng Hải thêm một ngày. 
 
Dù sao cũng rảnh rỗi, dì rủ tôi đi dạo trung tâm thương mại, tôi cũng đi theo. 
 
Tâm hồn dì thật trẻ trung, những bộ đồ dì thử, tôi còn ngại không dám mặc. 
 
Toàn là họa tiết chấm bi, hoa nhí, phong cách ngọt ngào trẻ trung. 
 
"Viên Viên, hồi trẻ như cháu, dì cũng luôn nghĩ mặc mấy bộ diêm dúa thế này thì không thoải mái, nhưng giờ già rồi, lại thích những thứ sặc sỡ như vậy." 
 
"À, cháu thấy dì không già chút nào đâu." Tôi không nịnh, tôi nói thật. 
 
"Thật không?" Dì ngây thơ hỏi lại. 
 
"Thật ạ, cháu thật sự rất muốn nói điều này từ lâu rồi, không có ý thất lễ, nhưng nếu dì đứng cạnh cháu, mọi người sẽ nghĩ dì là chị cháu ấy ạ." 
 
"Thật không?" Dì vui mừng đến mức reo lên. 
 
Tôi bối rối. 
 
Dì dường như rất dễ cảm thấy hạnh phúc. 
 
"Viên Viên, tuổi trẻ của cháu chính là bộ trang phục đẹp nhất, cháu không cần mặc quá cầu kỳ, chỉ cần tự tin là đủ!" Tuy dì nói vậy, nhưng vẫn mua cho tôi rất nhiều món đồ nhỏ xinh: kẹp tóc, kính râm, mũ lưỡi trai, bông tai... 
 
Những món đồ không quá đắt, tôi cảm thấy mình chẳng có lý do để từ chối. 
 
Tối về khách sạn, tôi chợt thấy có gì đó không ổn. Cắm thẻ vào, mãi mà đèn không sáng. 
 
Tôi bắt đầu thấy sợ, định quay người đi thì... 
 
Dưới sàn bỗng sáng lên một hàng nến nhỏ. 
 
Nhìn theo ánh nến, xa xa còn có một vòng nến hình trái tim. 
 
Bên trong trái tim trải đầy hoa hồng. 
 
Tôi như ch.ết lặng tại chỗ. 
 
Trong đầu thoáng qua một suy nghĩ, đoán được phần nào, vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. 
 
"Thấy hơi sến đúng không?" Một giọng nói vang lên sau lưng. 
 
Là Văn Tu. 
 
"Sao cậu..." 
 
Cậu ấy sao lại xuất hiện ở đây? 
 
Cậu ấy không phải đang ở Mỹ sao? 
 
"Ừ, tớ về rồi. Ngồi máy bay hơn mười tiếng, nhưng vẫn phải về." Cậu ấy đứng đó, mỉm cười nhìn tôi. 
 
"..." Tôi không thể diễn tả cảm xúc trong lòng. 
 
Không hiểu sao, tôi chỉ muốn bật khóc vì xúc động. 
 
"Nhớ tớ không?" Văn Tu nắm lấy tay tôi, khẽ hỏi. 
 
"Cậu..." Cậu ấy không phải nên tỏ tình với tôi trước, rồi mới hỏi mấy câu này sao? Cái quy trình này sai rồi, khiến tôi bối rối lắm, không biết trả lời thế nào. "Cậu không định tỏ tình sao?" 
 
"Dự định là vậy." Cậu ấy chẳng vội, chỉ cười nhìn tôi. 
 
"Thế giờ..." 


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo