Trông dáng vẻ nghiêm túc.
Thấy tôi tỉnh, Văn Tu cười, đưa tôi bữa sáng, rồi ra ngoài nghe điện thoại tiếp.
Anh ấy trở lại, tôi hỏi ai gọi đến.
"Mẹ em."
"Mẹ em?" Tôi sợ đến mức suýt phun ngụm sữa đậu nành vừa uống, "Sao bà ấy có số của anh?"
"Gọi cho em chứ ai." Anh ấy bất lực nhún vai.
"Sao anh lại nghe?" Thôi xong, lần này thì hỏng thật rồi.
"Sợ đánh thức em, cúp máy thì lại không lịch sự."
"Thế bà nói gì?" Tôi căng thẳng đến mức đầu tóc như dựng ngược.
"Nói anh là Văn Tu, bà hỏi vài câu, rồi bố em nhận máy."
"Bố em?"
Đây là cục diện gì vậy?
"Đúng vậy, bố em là giáo viên chủ nhiệm cấp 3 của anh. Sao em không nói sớm?"
Tôi căng thẳng đến mức muốn ngất xỉu, mà anh ấy vẫn ung dung nói chuyện phiếm.
"Biết thì làm gì?"
Tôi sắp khóc rồi, không biết mẹ tôi đã nói gì quá đáng chưa, cả bố nữa.
"Cũng không có gì, chỉ nói về kế hoạch tương lai. Họ đều rất hài lòng."
"Kế hoạch gì?"
"Có lẽ hai năm nữa anh sẽ về nước, làm nghiên cứu khoa học ở Tô Châu, tiện thể chăm sóc em."
"Anh... sao lại đột ngột vậy, không phải trước đây anh nói có thể không về nước à?" Thông tin quá nhiều, tôi nhất thời không thể tiêu hóa kịp.
"Ngốc à, đó là lời giận dỗi. Ai bảo em cứ chọc giận anh hoài." Văn Tu ôm tôi, hôn lên trán, "Hơn nữa, em ở đây một mình, anh làm sao yên tâm được. Nhỡ em chạy theo người khác, anh tìm ai mà khóc chứ?"
Tôi... Tôi không nói gì được nữa.
"Trước đây anh chỉ muốn học tập, muốn khám phá thế giới rộng lớn , ai cũng không thể cản được.
"Nhưng khi nhìn thấy rồi, anh lại cảm thấy chẳng có gì thú vị, cũng chỉ như vậy thôi. "
"Ngày ngày ở nước ngoài, anh chỉ nghĩ về em, muốn mỗi tuần bay về một lần. Anh mà tiếp tục thế này thì chắc chắn sẽ hỏng mất."
Da mặt Văn Tu thật sự dày đến mức tôi không tưởng tượng nổi, nói chuyện tình cảm sến súa như vậy.
Nói đến mức tôi đỏ mặt tía tai, còn có thể hỏi tôi:
"Viên Viên của anh, sao lại đỏ mặt thế? Ngại à?"
"Anh đừng nói nữa, em xin anh." Tôi thật sự cạn lời.
"Được, thế để anh hôn thêm cái nữa."
"Anh..."
Sao anh ấy có thể dính người như vậy chứ?
"Em phải thông cảm cho anh. Ai bảo em đã "treo" anh lâu như thế."
"Nói lại lần nữa, em không có."
"Ừ, thế anh cũng sẽ nói lại, anh cam tâm tình nguyện."
Cứu tôi với...
Bình thường người này luôn lạnh lùng, sao giờ lại biến thành người cuồng hôn thế này.
Nhưng mà, tôi thích lắm ý.
Thích đến mức không thể nói ra.
Tôi sợ Văn Tu sẽ kiêu ngạo, sợ anh ấy nhận ra tình cảm của tôi, tôi sẽ không có cảm giác an toàn.
Văn Tu giống như mặt trời trong cuộc đời u ám của tôi.
Mặt trời mọc, mọi thứ bắt đầu tốt đẹp.
Ngoại Truyện
1
Thằng bạn thân của tôi bị một cô gái hại đến mức phải chuyển trường.
Nó cãi nhau một trận lớn với bố mẹ, vượt cả ngàn cây số để chạy đến tìm tôi.
"Chuyện gì thế?" Tôi hỏi nó.
"Làm sao tao biết, con bé đó viết tao vào nhật ký, mẹ nó làm loạn lên tận trường." Nó ngã phịch xuống sofa, cả người trông rất thảm hại.
"Viết gì?" Tôi chưa từng thấy nó buồn đến thế.
"Còn có thể viết gì, chắc là thích tao?" Nó vò đầu bứt tóc, vẻ mặt vô cùng bực bội.
"Cậu ấy thích mày? Không phải mày nói cậu ấy là anh em tốt của mày à?" Tôi kéo nó vào phòng tắm, râu ria nó còn chẳng thèm cạo. Một cô gái thôi mà sao nó lại thành ra thế này.
"Nhẹ tay thôi. Bố tao đánh tao đau c.h.ế.t đi được..." Nó khó chịu phản đối, "Là anh em tốt, nên tao mới phiền. Tao đâu có thích cậu ấy, giờ tao phải làm sao?"
"..." Tôi sững người một lúc.
"Vậy tức là, không phải vì bố mày đánh mà mày phiền, mà là vì cô ấy thích mày, nên mày phiền?"
Nó đúng là đồ không biết phân biệt nặng nhẹ, chẳng rõ đâu là trọng điểm.
Cô gái ấy tôi biết, tên là Trần Viên Viên.
Cô ấy làm bạn thân với Chu Duy hơn chục năm, trong những câu chuyện của nó, cái tên được nhắc đến nhiều nhất chính là cô ấy.
"Cô ấy là anh em tốt của tao, siêu thú vị, cao ráo, mắt to, còn siêu mạnh nữa..."