Hẹn Ước Bên Anh - 37

"Cô ấy là anh em tốt của tao, siêu thú vị, cao ráo, mắt to, còn siêu mạnh nữa..."
 
Tôi thầm nghĩ, mắt to, cao ráo, siêu mạnh... Xin lỗi, tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi một cô gái như vậy trông sẽ ra sao. Chẳng phải là quái vật à?
 
"Kiếp sau tao với cậu ấy cũng phải làm anh em tốt, chờ khi tụi mình ba đứa gặp nhau, chúng ta sẽ kết nghĩa đào viên."
 
Mỗi lần nó nhắc đến Trần Viên Viên, ánh mắt đều sáng rực.
 
Những lúc như vậy, tôi chỉ im lặng không nói.
 
Bạn của nó, tại sao tôi phải kết nghĩa, nó bị bệnh à. Đúng là đầu óc đơn giản.
 
Nó tắm xong bước ra, mắt đỏ hoe vì khóc.
 
Tôi giật cả mình!
 
"Chu Duy, mày có phải đàn ông không, chút chuyện này mà cũng khóc à?"
 
Tôi thật sự không chịu nổi nó.
 
"Văn Tu..." Nó khóc sụt sùi hỏi tôi, "Nếu Viên Viên mãi không quên tao, mà tao lại không thích cô ấy, thì phải làm sao?"
 
"Giờ tao chuyển trường rồi, nếu ngày nào Viên Viên cũng nghĩ đến tao, cậu ấy sẽ rất buồn đúng không? Cậu ấy phải làm sao đây?"
 
Tôi thực sự cạn lời.
 
"Mày có chắc là con bé ấy thích mày không? Hay tất cả chỉ là mày tưởng tượng?"
 
Tôi thật sự không muốn phá vỡ ảo tưởng của nó.
 
Có đàn ông nào lại tự luyến đến mức này chứ.
 
"Còn cần chắc nữa à? Chắc chắn là cậu ấy thích tao!"
 
"Hèn chi ngày nào cũng dính lấy tao như sam."
 
"Rồi ngày nào cũng bắt tao mua đồ ăn cho cậu ấy..."
 
"Giờ nghĩ lại, có phải cậu ấy đã thích tao từ lâu rồi không..."
 
...
 
Nhìn nó chẳng chịu lau đầu, trên mặt vẫn còn in hằn "Hàng Long thập bát chưởng" của bố nó, mà cứ lải nhải mãi, tôi cảm thấy, thằng này, nó hết cứu nổi rồi.
 
"Tự ngủ ở sofa, tự gọi đồ ăn, đừng làm phiền tao làm bài."
 
Tôi để lại câu này, chẳng buồn nghe nó phát đi.ên nữa.
 
"Mày có phải anh em không, tao đến tìm mày, mày lại cho tao ra sofa nằm?"
 
"Không thì mày muốn ngủ phòng chính?" Tôi cười lạnh.
 
"Tâm sự không được à?" Nó hỏi tôi.
 
Tôi vuốt trán một cái, cuối cùng dùng khẩu hình nói ba chữ: "Tâm sự mẹ mày!"
 
Ngày mai tôi có thi giữa kỳ, không rảnh nghe mấy chuyện tình cảm của nó.
 
Nói xong tôi đóng cửa vào phòng.
 
Khép cửa lại, cả thế giới đều yên tĩnh.
 
Kết quả, khi tôi đang làm bài đến câu cuối cùng trong đề vật lý, cửa bị đẩy mạnh ra.
 
"Văn Tu... dừng một chút được không?"
 
Nó thò đầu vào, cười đầy quái dị.
 
"Có gì thì nói nhanh!" Tôi nhìn đồng hồ, thật sự hết kiên nhẫn với nó.
 
"Tao nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường." Nó vừa nói vừa tiến lại gần.
 
"Ừ."
 
Tôi muốn xem thử, cách nó nghĩ ra quan trọng đến mức nào, có giá trị bao nhiêu, mà khiến nó phải phá vỡ luồng suy nghĩ của tôi khi làm bài tập cuối cùng.
 
“Vậy này, cậu ấy thích tao, nhưng tao không thích cậu ấy, như thế cậu ấy sẽ buồn lắm。” Chu Duy dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Hay là tao giới thiệu cô ấy cho mày, thế là xong đúng không?”
 
“Mày nói xem, hai người đều là anh em tốt của tao, như vậy chẳng phải ‘Phù sa không chảy ruộng ngoài ' sao。”
 
“Hơn nữa, chuyện của cậu ấy, tao đều biết rất rõ, mày muốn hỏi gì cũng được。”
 
“Chuyện của mày, tao cũng biết hết, có gì không biết tao giả đáp cho cậu ấy là được...”
 
...
 
Nó cứ lãi nhãi nói mãi không dừng.
 
Thật sự là không có mắt nhìn tình hình chút nào.
 
Tôi nghiêm túc nghi ngờ thằng bạn thân của tôi, nó chính là một đứa thiểu năng.
 
“Cút!” Tôi chỉ có thể ban cho nó một từ duy nhất để kết thúc cái ảo tưởng ngu ngốc của nó.
 
“...” Chu Duy dừng lại một chút, cuối cùng quay lưng đi ra ngoài, “Chờ mày làm xong bài thì tao nói tiếp.”
 
Tôi...
 
Thật sự là đi.ên rồi!

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo