Hẹn Ước Bên Anh - 39

“Thế này nhé, cậu cứ làm bài đi, tớ quạt cho cậu. Nhìn cậu mồ hôi nhễ nhại thế kia kìa.”
 
Cô ấy viết xong câu đó, còn cười toe toét quạt cho tôi.
 
“Tớ không nóng.”
 
Chuyện này mà bị người khác nhìn thấy thì ra làm sao?
 
“Yên tâm, mọi vấn đề ở đây đều không thành vấn đề, tớ đã hứa với thầy chủ nhiệm sẽ hỗ trợ cậu học tập thật tốt!”
 
Viên Viên viết thêm một câu, còn vẽ thêm một mặt cười.
 
Tôi chẳng nói gì thêm nữa.
 
Thực ra, tôi thấy... hơi lạnh. 
 
Tối đó về nhà, tôi mơ một giấc mơ. 
 
Trong mơ, tôi thấy Viên Viên. 
 
Cậu ấy mỉm cười nói với tôi: “Tớ tên Trần Viên Viên, tớ thích cậu, cậu có thích tớ không?” 
 
Trong mơ, cậu ấy mặc một chiếc áo thun hở eo, còn mặc một chiếc váy ngắn kẻ caro, mái tóc dài vừa đủ che ngang eo, nụ cười hiện hai lúm đồng tiền, giọng nói rất dịu dàng. 
 
Tôi bị dọa chếch khiếp. 
 
Hôm sau, đầu óc tôi chỉ toàn là giấc mơ đêm qua. 
 
Nhìn lại cậu ấy ngoài đời, dường như chẳng có gì khác. 
 
Haizz... tiếc là, cậu ấy bị câm. 
 
Tôi nhịn cả buổi sáng, cuối cùng không nhịn được mà viết lên giấy nháp hỏi Viên Viên: 
 
“Cậu bị câm à?” 
 
“...” Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ, sau đó nhẹ nhàng viết: 
 
“Không.” 
 
Trong lòng tôi giật mình. 
 
Người mù không muốn nói mình mù, nhưng vẫn là mù mà. 
 
Cũng có thể hiểu được. 
 
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Chu Duy nó lại đối tốt với cậu ấy như vậy. 
 
Ai lại nỡ lòng làm tổn thương một cô gái đáng yêu, yếu đuối thế chứ? 
 
Những ngày sau đó, tôi điều chỉnh lại tâm lý, không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Viên Viên. 
 
Chúng tôi lặng lẽ duy trì trạng thái không nói chuyện, chỉ giao tiếp bằng giấy nháp. 
 
Cậu ấy trông rất vui vẻ. 
 
Nhìn Viên Viên vui, tâm trạng tôi cũng dường như tốt lên rất nhiều. 
 
Tôi thường xuyên mơ thấy cậu ấy, trong mơ Viên Viên nói rất nhiều với tôi. 
 
Tôi biết giấc mơ thường trái ngược với thực tế. 
 
Chúng tôi cứ như vậy đến ngày kết thúc kỳ thi đại học. 
 
Ra khỏi phòng thi, có người gọi tôi từ phía sau: 
 
“Lớp trưởng, cậu làm bài thế nào? Thanh Hoa đậu chắc rồi đúng không?” 
 
Tôi sững sờ! 
 
Viên Viên... cậu ấy... biết nói sao? 
 
Chắc là bị dọa, tim tôi đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài,. 
 
“Tạm... tạm ổn.” 
 
“Tối nay cậu đến buổi liên hoan nhé! Cuối cùng cũng thi xong rồi!” 
 
Viên Viên nói gì tôi chẳng nghe rõ nữa. 
 
Tôi chỉ nhớ giọng cậu ấy thật mềm mại, thật ngọt ngào, giống hệt trong giấc mơ vậy. 
 
Sau đó tôi về nhà bố mẹ, không ở lại Thành Đô. 
 
Tôi nhớ lại đêm sau kỳ thi đại học, Viên Viên uống say, tôi hỏi cậu ấy làm bài thế nào, cậu ấy lớn tiếng nói: 
 
“Hây ya, có chút phiền, chắc Thanh Hoa với Bắc Đại sẽ tranh giành tớ mất.” 
 
Lòng tôi giật thót. 
 
Cậu ấy cũng định đi Bắc Kinh sao? 
 
“Cậu vẫn phải chọn một trường thôi.” Tôi nói với cậu ấy. 
 
“Thế Bắc Đại đi.” Viên Viên thản nhiên đáp. 
 
“Tại sao?” Không muốn học chung trường với tôi à? 
 
“Bắc Đại... hoang vắng, Bắc Đại khó...” Viên Viên lẩm bẩm vài từ không rõ, say đến mức không đứng vững. 
 
Sau đó, tôi thường nhớ về dáng vẻ say rượu của cô nhóc này. 
 
Nghĩ mãi, Viên Viên lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi, say rượu hỏi tôi có thích cậu ấy không. 
 
Tôi suy nghĩ suốt mấy đêm, cuối cùng, khi Viên Viên lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi, tôi nói với cậu ấy: 
 
“Ừ.” 
 
Viên Viên hôn tôi. 
 
Sáng dậy, tôi cảm thấy trống rỗng. 
 
Đó chỉ là mơ thôi, lại còn... làm tôi phải thay ga giường. 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo