3.
Hóa ra cậu ấy là một kẻ nói dối.
Viên Viên không hề vào Bắc Đại.
Cậu ấy học ở Đại học Tây Hoa.
Cách xa tôi cả vạn dặm.
Tôi có chút tức giận.
Thực ra, tôi chẳng biết mình đang giận ai, có tư cách gì mà giận người ta.
Nhưng tôi, Văn Tu, vốn là người kiêu ngạo.
Nếu cậu ấy đã không chọn tôi, tôi cũng sẽ không đắm chìm trong quá khứ, chẳng vì ai mà dừng lại.
Ở Thanh Hoa, tôi có bạn gái.
Tên là Trần Viên Viên.
Tôi thừa nhận, trước khi biết tên bạn gái cũ, tôi hoàn toàn không có chút hứng thú nào.
Sau khi biết cô ấy tên là Trần Viên Viên, trong lòng tôi có cảm giác rất kỳ lạ.
Cô ấy rất thích tôi, giống như nhiều cô gái khác, thích thành tích của tôi, thích những gì tôi đạt được, thích cảm giác hãnh diện mà tôi mang lại.
Bạn gái cũ của tôi rất độc lập, rất ít khi yêu cầu gì. Đến sinh nhật, tôi sẽ mua quà cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ mua quà cho tôi.
Cô ấy đăng lên mạng khoe chiếc đồng hồ, túi xách, dây chuyền tôi tặng.
Nhưng những món quà cô ấy tặng tôi, tôi chưa từng mở ra.
Không có tâm trạng...
Bạn gái cũ bắt đầu hỏi tại sao tôi không công khai trên mạng, không giới thiệu cô ấy với bạn bè, tại sao cô ấy đi chơi với người khác mà tôi không ghen.
“Cậu còn muốn gì?” Tôi luôn bình tĩnh trả lời một câu.
Bình thường cô ấy sẽ nói một chiếc túi hay đại loại một món quà nào đó.
Hôm nay, bạn gái cũ chỉ nhìn tôi một cách bình thản.
“Văn Tu, cậu có chắc là thích tớ không?”
“Ý cậu là gì?”
“Tại sao tớ cảm thấy khi cậu nhìn tớ, cứ như cậu đang tìm bóng dáng của một người khác?”
...
Suy nghĩ của cô ấy làm tôi choáng váng.
Sau đó, chúng tôi chia tay trong hòa bình.
Cô ấy là người đề nghị.
Tôi không buồn lắm, thậm chí trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Tôi nghĩ, đúng là tôi đang tìm bóng dáng của một người. Người đó là ai chứ?
Đến một ngày, tôi lướt Douyin thấy Trần Viên Viên.
Lúc đó, tôi mới hiểu, người tôi luôn tìm kiếm, hóa ra vẫn luôn là cậu ấy.
Tôi nhắn tin cho Viên Viên.
Nói thật, tôi và cậu ấy cách nhau quá xa.
Tôi phải làm sao để theo đuổi cậu ấy đây?
Theo đuổi được rồi thì làm thế nào?
Liệu yêu xa có thể đến được với nhau không?
Viên Viên có nghĩ rằng tôi đang đùa giỡn cậu ấy không?
Sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi nhắn một câu:
“Là tớ, Văn Tu.”
Viên Viên mãi một lúc lâu sau mới trả lời:
“Cậu có thể chuyển cho tớ 5000 tệ được không?”
...
Trong lòng tôi chấn động.
Chết tiệt, tôi vừa kết bạn với kẻ lừa đảo rồi.
Tôi thề sẽ không bao giờ tìm người qua mạng nữa.
4.
Tôi và Chu Duy hẹn nhau về Thành Đô.
Có mang chút tư tâm, đúng vậy.
Tôi thừa nhận tôi muốn quay lại tìm Viên Viên.
Gặp cậu ấy ở quán ăn ven đường, tôi rất kích động, nhưng không hiện ra mặt, vẫn giữ vẻ bình thản.
Viên Viên trắng hơn cả trước đây, cậu ấy không còn nét non nớt của thời niên thiếu, lại thêm phần quyến rũ của người trưởng thành.
Tôi có chút động lòng.
Khi cậu ấy bước về phía tôi, tôi cảm thấy tim mình rung động.
Tôi nghĩ, nếu Viên Viên cần tôi, tôi sẽ không để lỡ mất cậu ấy nữa.
Kết quả, khi Viên Viên vừa mở miệng, thằng Chu Duy kia lập tức nói một câu:
“Cút đi.”
Tôi thực sự muốn xử nó ngay tại chỗ!
May sao sau đó tôi cũng kết bạn được với Viên Viên.
Nhưng khi nhắn tin, tôi cảm giác hình như cậu ấy vẫn thích cái thằng Chu Duy đáng ghét kia.
Tức đến mức tôi muốn thổ huyết.
Tôi hỏi Chu Duy, nó còn trơ trẽn bảo:
“Làm sao đây, tại anh em mày có sức hút lớn quá, mấy năm rồi mà Viên Viên vẫn không quên được tao. Hay là tao nhận lời cậu ấy?”
“Nhận lời cái đầu mày!”
Tôi tức đến phát đi.ên.
Thằng c.h.ế.t tiệt này vốn không thích Viên Viên, giờ lại còn định tự tẩy não mình để thích cậu ấy sao?
Nó nghĩ nó là ai chứ?
Thôi được, tôi đành nhường. Lưỡng tình tương duyệt, tôi chen vào làm gì?
Kết quả là mỗi lần tôi định buông tay, Viên Viên lại nhắn tin cho tôi.
Vấn đề là, chỉ cần Viên Viên nhắn, tôi lại không kìm được mà muốn gọi điện cho cậu ấy.
Viên Viên cứ đùa giỡn tôi như vậy.
Nhận ra điều đó, tôi giằng xé mấy ngày liền.
Nhưng mỗi khi cậu ấy tìm tôi, tôi lại chẳng làm gì được.
Có lẽ kiếp trước tôi nợ Viên Viên.
Biết Viên Viên định thi nghiên cứu sinh, tôi dành cả tuần để sắp xếp tài liệu ôn tập cho cậu ấy.
Biết Viên Viên ở khu hoang vắng một mình, tôi cho tài xế nhà mình đi đón, rồi còn bị bố tôi tra hỏi mấy tháng liền, hỏi khi nào tôi dẫn Viên Viên về nhà.
Biết Viên Viên cãi nhau với mẹ rồi khóc, tôi lo lắng cả đêm chẳng ngủ nổi.
Tôi đặt vé máy bay cho cậu ấy.