Hẹn Ước Bên Anh - 5

Lý do là: Chu Duy và tôi có dấu hiệu yêu sớm, tình hình nghiêm trọng ảnh hưởng đến việc học của tôi.
 
Tôi và cậu ấy đứng run rẩy trong văn phòng hiệu trưởng.
 
Bố Chu Duy trực tiếp tát cậu ấy một bạt tai.
 
Cậu bạn suốt ngày cười cợt trước mặt tôi, đi ngang qua tôi với năm dấu tay đỏ ửng trên má. Ánh mắt thất vọng của cậu ấy, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể nào quên được.
 
"Cậu ấy là bạn con." Tôi khóc, cầu xin mẹ đừng làm to chuyện nữa.
 
"Bạn bè thân đến mức ngày nào cũng viết về một thằng nhóc hư hỏng vào nhật ký sao?" Mẹ tôi giọng đầy nghiêm khắc chất vấn.
 
Tim tôi như bị xé toạc.
 
"Mẹ lén đọc nhật ký của con?" Tôi run rẩy hỏi.
 
"... " Mẹ tôi không trả lời.
 
6
 
"Việc này là phạm pháp, đây là quyền riêng tư của con." Nước mắt tôi lập tức trào ra.
 
"Con chưa đủ 18 tuổi, mẹ là mẹ của con, con có quyền riêng tư gì chứ." Bà ấy vẫn nghĩ mình không hề sai.
 
"..." Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
 
Tôi lên QQ xin lỗi Chu Duy, nhưng cậu ấy đã sớm chặn tôi rồi.
 
Mọi chuyện làm quá lớn, cuối cùng cậu ấy phải chuyển trường. Còn các bạn nam trong lớp không ai dám nói chuyện với tôi nữa.
 
Không chỉ con trai, mà con gái cũng không thèm để ý đến tôi.
 
"Chính cậu đã ép Chu Duy phải chuyển đi."
 
"Bố mẹ cậu thật ghê gớm, trong trường ai mà dám đắc tội với cậu cơ chứ, lơ mơ có ngày bị đuổi ngay."
 
...
 
Tôi về nhà kể với mẹ tôi bị các bạn trong lớp cô lập, nhưng mẹ lại không hề để tâm.
 
"Đừng giao lưu với mấy học sinh yếu kém đó, nói chuyện với bọn nó có lợi ích gì đâu?"
 
"Mẹ đã liên hệ với hiệu trưởng, ngày mai sẽ chuyển con sang lớp của bố con, tiện cho bố quản lý con."
 
Tôi hoàn toàn không có quyền thảo luận, chỉ biết nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ.
 
Tôi học cách ngoan ngoãn.
 
Tôi cố gắng không kết thân với ai. Bố bảo tôi không được nói chuyện với Văn Tu, tôi có thể không nói một lời nào với cậu ấy suốt một tháng.
 
Dù đã bốn năm trôi qua, những chuyện này, tôi vẫn không dám nghĩ đến.
 
Chỉ cần nghe đến tên Chu Duy, tôi đã cảm thấy không thở nổi.
 
7.
 
Từ đó về sau, tôi vẫn tiếp tục viết nhật ký.
 
Chỉ là nội dung trong đó đều là hôm nay học được gì, thu hoạch được gì, ngày mai cần cố gắng ở đâu.
 
Nhìn thấy nụ cười hài lòng dần hiện trên khuôn mặt của mẹ, tôi biết bà vẫn đang đọc lén nhật ký của tôi.
 
Tôi muốn cười.
 
Nhưng cười rồi lại muốn khóc.
 
Họ đã có được cô con gái mà họ kỳ vọng.
 
Nhưng tôi... tôi không còn bạn bè nữa.
 
Sau đó, trong lớp có một cô gái nhút nhát, học rất giỏi, chủ động làm bạn với tôi. Tôi đã duy trì tình bạn hiếm hoi này đến tận bây giờ.
 
Cậu ấy tên Hạ Hạ.
 
Mẹ tôi rất thích cậu ấy, vì cậu ấy đã thi đỗ Bắc Đại.
 
Hạ Hạ cũng là đối tượng mà mẹ tôi hay lấy ra so sánh với tôi, cũng là lý do mẹ muốn tôi vào Bắc Đại.
 
Có lẽ ít nhiều, tôi cũng chịu ảnh hưởng từ cậu ấy.
 
Đây là người bạn chơi từ nhỏ của tôi.
 
"Ra ăn đồ nướng đi, tớ về rồi." Lúc tôi đang nằm, nhận được tin nhắn của cậu ấy.
 
"Sinh viên Bắc Đại rảnh rỗi thế sao?" Tôi lập tức phấn khởi.
 
"Bận thế nào tớ cũng phải về thăm cậu, cô bạn nhỏ ở lại quê nhà của tớ chứ."
 
"Hu hu hu, cậu thật tốt, không phí công bà đây nuôi cậu."
 
Tôi nhắn lại rồi chạy ra ngoài.
 
Vừa mở cửa, mẹ tôi lập tức bước ra.
 
"Muộn thế này còn đi đâu?"
 
"Hạ Hạ về rồi, cậu ấy rủ con."
 
"Hạ Hạ? Sinh viên Bắc Đại cũng được nghỉ à? Thôi, con đi đi, tiện hỏi con bé một chút về..." Sắc mặt mẹ tôi lập tức dịu lại.
 
Đúng vậy, Hạ Hạ chính là "giấy thông hành" với mẹ tôi.
 
Tôi vừa cảm thấy vui, vừa thấy buồn.
 
"Vâng, con biết rồi."
 
Tôi quay người bước ra ngoài, bắt xe đến quán ăn vỉa hè đã hẹn trước.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo