"À... thôi vậy, bọn họ lạnh lùng quá đi." Hạ Hạ chạy lại an ủi tôi.
"Là lỗi của tớ, lỗi của tớ, lần sau tuyệt đối không để cậu làm mấy chuyện ngốc nghếch này nữa." Hạ Hạ vừa nói vừa ôm lấy tôi.
Điều này…
Vốn dĩ tôi nghĩ mình còn nhịn được, nhưng cô ấy vừa ôm lấy, nước mắt tôi liền trào ra.
Không biết lúc nào, bên kia có động tĩnh.
Hình như có người đang mắng chửi.
Một chàng trai chạy đến trước mặt tôi.
"À... xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi không phải tôi mắng cậu, đừng khóc mà..."
Ừm, giọng này, tôi quen.
Ngẩng đầu lên, tôi liền thấy Chu Duy.
Bốn năm không gặp, tôi và cậu ấy đều sững người.
Cậu ấy đứng đó, ngơ ngác: "Trần Viên Viên?"
"À... hahaha, là cậu à." Tôi lau nước mắt, không muốn tỏ ra yếu đuối, càng không muốn trông thảm hại.
"Sao mà... trùng hợp thế." Chu Duy gãi đầu, có chút ngượng ngùng.
"Ừm ừm, trùng hợp thật." Tôi cố nín nước mắt, nếu khóc nữa, tôi đúng là đồ ngốc.
"Ngồi chung nhé?" Chu Duy mời tôi.
Tôi nhìn sang Hạ Hạ.
Cậu ấy cũng gật đầu.
Hạ Hạ biết chuyện của tôi và Chu Duy.
Chỉ là đã bốn năm trôi qua, Chu Duy dường như không còn hận tôi như tôi từng tưởng. Hình như ai cũng trưởng thành, không còn bận tâm nữa.
Chỉ có tôi vẫn không buông bỏ được. Tôi thật ngốc.
"Được thôi."
Sau đó, chúng tôi ngồi chung một bàn.
Hạ Hạ ngồi cạnh Văn Tu.
Tôi ngồi cạnh Chu Duy.
Nói không ngượng ngùng là nói dối.
Tôi càng không hiểu sao Chu Duy và Văn Tu lại quen biết nhau.
Tôi chỉ ngồi nghe Chu Duy tán gẫu, khoe khoang hồi trước chúng tôi "chơi với nhau thân thế nào". Tôi thực sự thấy chột dạ.
Tôi sợ cậu ấy nhắc đến chuyện mẹ tôi từng làm ầm ĩ ở trường. Nếu cậu ấy nhắc, tôi sẽ cảm thấy rất tự trách cũng rất xấu hổ.
Mấy câu đùa của Chu Duy tôi không biết tiếp lời ra sao, chỉ có thể cười gượng. Điều này mới là điều khiến tôi buồn nhất.
Chu Duy đã trưởng thành, đã chín chắn, đã buông bỏ. Nhưng tôi dường như vẫn đứng yên một chỗ.
"Thêm bạn WeChat nhé?" Chu Duy hỏi.
"Được."
Thật ra, tôi biết mình sẽ không thường xuyên liên lạc. Tôi lấy đâu ra mặt mũi chứ.
Thật ra, tôi chỉ muốn nói với cậu ấy một câu thôi.
Nhưng không ngờ, vừa kết bạn với Chu Duy xong, điện thoại của Văn Tu đã đưa qua.
Tôi ngớ người.
Có chút ngơ ngác.
"Hình như tôi cũng chưa có liên lạc của cậu, bạn cùng bàn." Văn Tu nói như chuyện hiển nhiên.
Làm cho sự lúng túng cùng ngạc nhiên của tôi trở nên thật kỳ cục.
Hai chữ "bạn cùng bàn" khiến tôi có ảo giác rằng chúng tôi rất thân thiết.
"Ồ, được thôi." Tôi quét mã QR của cậu ấy.
Giây tiếp theo…
"Do đối phương cài đặt hạn chế, bạn không thể thêm họ vào danh bạ."
Tôi đờ người.
Bởi vì ảnh đại diện là một tờ nháp đã ngả vàng.
Nếu tôi không nhầm, đây chẳng phải là tài khoản mà tôi từng kết bạn trên Douyin trước đó sao?
Ngượng c.h.ế.t mất.
Hóa ra thật sự là cậu ấy?
"À... cậu đã chặn tôi." Tôi nhỏ giọng nói với cậu ấy.
Cả bàn người đều kinh ngạc nhìn chúng tôi, không hiểu chuyện gì.
Văn Tu nhìn màn hình điện thoại tôi đưa ra, hơi nhướn mày, cuối cùng chẳng nói gì, chỉ bình tĩnh cầm điện thoại, bỏ chặn tôi khỏi danh sách đen.
Kết bạn xong, mọi người lại tiếp tục trò chuyện.
Như thể chuyện nhỏ vừa rồi chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.
Còn tôi, thỉnh thoảng không nhịn được, lén nhìn Văn Tu một cái.
Luôn cảm thấy có chút ám muội mơ hồ.
Nghe họ nói chuyện, tôi mới biết, sau khi chuyển trường, Chu Duy đã thi đỗ Bắc Đại.
Khiến tôi cảm thấy mình càng thảm hại hơn.
Bàn này, không phải Thanh Hoa thì là Bắc Đại, tôi là một đứa Tây Hoa, thật sự ngồi co ro, không dám lên tiếng.
Sợ mở miệng là bị cười chê.
"Văn Tu, nghe nói cậu đã đăng được mấy bài SCI rồi, xuất ngoại chắc là xong xuôi rồi nhỉ?"
"Chuyện đó còn phải nói, người như cậu ấy, ai mà không tranh giành."
"Không giống bọn tôi, nộp đơn khắp nơi còn chẳng vào nổi ngành mình thích."
Tôi nghe mà mơ hồ.
Tôi đang ở đâu, tôi là ai, tôi đang làm gì?
Tôi nên chui xuống gầm bàn.
Làm chân lau giày cho họ...
"Đừng nói chuyện này." Văn Tu hờ hững gạt sang chuyện khác.
"Đúng vậy, kỳ nghỉ 1/5 là để thư giãn, đừng nhắc đến luận văn nữa, nhắc đến là nhức đầu."
"Cậu thì đúng là thuận buồm xuôi gió, tình yêu sự nghiệp đều thăng hoa... khiến người ta ghen tị. Bạn gái cậu ấy vừa xinh vừa giỏi..."
"Đúng rồi, sao lễ này không dẫn cô ấy về chơi cùng bọn mình?"
"Không nỡ chứ gì... Nếu là tớ, tớ cũng giấu."
Tôi ngẩng đầu nhìn Hạ Hạ, sắc mặt cậu ấy không được tốt lắm.
Lại ngẩng lên nhìn Văn Tu, vừa hay chạm phải ánh mắt của cậu ấy.
Không phải...
Cậu nhìn tôi làm gì?
Đừng nhìn nữa, cậu nhìn khiến tôi chột dạ đấy!
Chẳng lẽ cậu ấy vẫn vì chuyện tôi đòi chuyển khoản 5000 mà ghi hận?
Trong mắt cậu ấy, tôi đúng là một kẻ hám tiền sao?
"Chia tay rồi." Cậu ấy uống một ngụm bia, nói ra một câu nhẹ bẫng.
"Chia tay rồi?"
"Không thể nào?"
"Cậu với Trần Viên Viên đúng là cặp đôi mẫu mực, sao lại chia tay?"
Trần Viên Viên?
Tôi giật mình, cốc bia rơi xuống đất, kêu "choang" một tiếng.
"Hahaha, đừng căng thẳng." Chu Duy cười đến mức ngả nghiêng, "Là Viên trong từ 'tiểu thư danh viện', không phải Viên của từ 'tròn trịa' của cậu đâu."
"Cô ấy cũng tên Trần Viên Viên, các cậu làm cô ấy sợ kìa."
Tôi...
Còn có chuyện thế này!