37
Nhắc đến chuyện chia tay, Giang Nhiên rất tức giận.
Anh hận vì không thể lập tức xông đến trước mặt tôi, đánh cho tôi một trận.
Hôm đó, chúng tôi cãi nhau kịch liệt.
Chiến tranh lạnh vài ngày.
Đột nhiên Giang Nhiên gửi tin nhắn cho tôi, nói cuối tháng anh sẽ về tìm tôi.
Cho dù là chia tay, anh cũng phải nói rõ ràng trước mặt tôi.
Tôi ngăn lại, nhưng anh không nghe.
Kỳ thực tập ở công ty thoáng cái đã qua.
Tôi nộp hồ sơ chuyển lên nhân viên chính thức.
Quá trình xét duyệt yêu cầu kiểm tra sức khoẻ.
Hôm đó, khi tôi đang định gọi điện thoại thúc giục bệnh viện gửi kết quả, hộp thư điện thoại chợt nhận được một email.
Là báo cáo từ bệnh viện.
Trong đó, một chỉ số của tôi bị đánh dấu bất thường.
Bệnh viện đề nghị tôi đến kiểm tra lại chi tiết hơn.
Tôi sửng sốt một lúc.
Vì để thuận lợi chuyển chính thức, hôm đó tôi đặt lịch nội soi dạ dày.
Tôi chỉ nghĩ rằng cơn đau là do làm việc quá sức và sinh hoạt thất thường.
Nhưng sau khi kiểm tra, bác sĩ cầm báo cáo, vẻ mặt nghiêm trọng.
Ông ấy chỉ vào vùng bệnh trên tờ giấy, giọng nói trầm thấp:
“Cậu bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, hãy chuẩn bị tâm lý.”
Tôi ngơ ra tại chỗ, như ù tai vậy, đầu ong ong một trận.
Những lời phía sau, tôi không còn nghe rõ nữa.
Cảm giác lúc ấy… rất khó để diễn tả.
Không phải hoảng sợ.
Cũng không quá đau buồn.
Chỉ là… bỗng nhiên cảm thấy hình như như thế này cũng không tệ.
Coi như là một cách giải thoát khác.
Nhưng vẫn có một chút tiếc nuối.
Tôi còn rất nhiều chuyện chưa làm cùng Giang Nhiên.
Lại một lần nữa thất hẹn rồi…
Khi rời khỏi bệnh viện, trời đã tối, mưa rơi lác đác.
Tôi dầm mưa về nhà, đã rất muộn rồi.
Quý Quốc Vĩ thấy tôi về trễ, ánh mắt đầy cảnh giác.
Ông nhìn tôi chằm chằm, giọng lạnh lùng:
“Đừng có ra ngoài lêu lổng với mấy đứa không đứng đắn.”
Tôi lặng lẽ nhìn ông.
Khóe môi cong lên một nụ cười nhợt nhạt, trông vừa khó coi, vừa bi thương.
“Sẽ không đâu ạ.”
“Sau này cũng sẽ không đâu ạ.”
Quý Quốc Vĩ sững người một lúc, dường như không quen với thái độ ngoan ngoãn bất ngờ của tôi.
Ông ngáp một cái, lẩm bẩm:
“Haizz, coi như con hiểu chuyện.”
Rồi xoay người về phòng nghỉ ngơi.
38
Tôi xin nghỉ việc ở công ty.
Tình trạng hiện tại của tôi đã không còn thích hợp để thức đêm tăng ca nữa rồi.
Thỉnh thoảng dạ dày sẽ đau đến không chịu được.
Không ăn gì cũng đau, ăn thì càng đau.
Buổi tối càng khó chịu hơn, đau đến mức mất ngủ.
Thuốc bác sĩ kê khiến tôi buồn nôn, cổ họng lúc nào cũng nghẹn đắng.
Thì ra ung thư lại có thể tra tấn người ta như thế này.
Cuối tháng, Giang Nhiên về tìm tôi.
Chúng tôi gặp nhau ở một giao lộ.
Anh trông đầy vẻ mệt mỏi, vừa thấy tôi đã túm lấy cổ áo, giận dữ chất vấn:
"Không phải em bảo anh đợi em sao? Rồi cuối cùng chỉ đợi được một câu chia tay? Em lại lừa anh rồi, Quý Phùng Thu."
Tôi nhìn anh, cố nuốt xuống vị đắng chát trong cổ họng.
Mặt không cảm xúc, tôi gạt tay anh ra, chán ghét chỉnh lại quần áo.
"Giang Nhiên, em nghĩ kỹ rồi. Em và anh không hợp.”
“Anh biết đấy, gia đình em vốn không hoà thuận, vậy nên em luôn mong có một gia đình yên ấm. Nhưng anh lại không thể cho em điều đó."
Giang Nhiên siết chặt nắm tay, không tin những lời thoái thác của tôi.
"Có phải người nhà ép em không? Hay là ba anh đã tìm đến em? Quý Phùng Thu, em có thể lừa anh, nhưng đừng tự lừa mình!"
"Không ai ép em cả. Là em muốn chia tay."
"Anh không tin!"
Anh tức giận gào lên, giọng nói đầy trách móc:
"Lúc trước em hứa sẽ cùng anh ra nước ngoài! Vậy sao bây giờ lại bỏ anh một mình ở đó?”
Những lời trách móc như từng cây kim đâm vào tim tôi.
Người ta nói, kẻ phản bội chân tình sẽ phải nuốt một ngàn cây kim.
Xem ra sau khi tôi chết, đến địa ngục cũng sẽ không dễ chịu.
Nhưng một người không có tương lai như tôi, vẫn tốt hơn là kéo anh ấy chìm xuống cùng.
Tôi thẫn thờ nhìn anh, chậm rãi thốt ra từng câu đã chuẩn bị sẵn:
"Xin lỗi, Giang Nhiên. Em xin lỗi, là em đã phụ anh."
"Ông ngoại em không biết còn sống được bao lâu. Nguyện vọng lớn nhất của ông là thấy em thành gia lập nghiệp.”
"Người nhà giới thiệu cho em một cô gái. Em và cô ấy ở cạnh nhau cũng không tệ. Không lâu nữa, em sẽ kết hôn với cô ấy."
"Đây có lẽ mới là cuộc sống mà em muốn. Em không muốn ở bên một nam sinh, rồi phải sống những ngày tháng không thấy được ánh sáng nữa."
Đôi mắt Giang Nhiên đỏ hoe, ánh nhìn lạnh lẽo như muốn nhấn chìm tôi.
"Chuyện này xảy ra khi nào?"
“Em còn chưa chia tay với anh, mà đã dám đi xem mắt ư?"
"Mới gần đây thôi."
Tôi rút điện thoại, đưa cho anh xem bức ảnh chụp chung.
Trong ảnh, một cô gái khoác tay tôi, mỉm cười dịu dàng.
Nắm đấm của Giang Nhiên siết chặt, vang lên tiếng răng rắc.
Tôi chậm rãi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Mở ra, bên trong là một cặp nhẫn.
Dưới ánh đèn đường, nhẫn sáng lấp lánh, kiểu dáng dành cho nam và nữ vô cùng tinh xảo, hài hoà.
"Nhìn xem, nhẫn cầu hôn em cũng đã chuẩn bị rồi."
Tôi mỉm cười nhạt.
"Giang Nhiên, nếu anh tức giận, có thể đánh em một trận. Em—”
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!"
Giang Nhiên gầm lên.
Sự phẫn nộ trào dâng trong đôi mắt đen, như thể anh muốn xé xác tôi ra.
"Quý Phùng Thu, em không chỉ phản bội anh, mà còn phản bội chính bản thân mình!"
"Nếu đã có ngày hôm nay, tại sao lúc đầu em lại cho anh hy vọng?!"
“Em nhìn lại mình xem, bây giờ còn giống một con người nữa không? Em đúng là đồ lừa hôn!"
Anh vừa nói, vừa ấn mạnh ngón tay vào ngực trái tôi.
Dùng sức đến mức như muốn đâm xuyên trái tim tôi.
Tôi cắn răng, không hề yếu thế mà đáp trả:
"Chúng ta đã chia tay rồi, em không cần anh dạy em cách làm người.”
"Được lắm!"
"Quý Phùng Thu, cậu có bản lĩnh. Tôi không quản nổi cậu, cũng sẽ không đến tìm cậu nữa."
"Người như cậu, vốn không xứng để tôi lãng phí thời gian!"
Giang Nhiên oán hận ném lại những lời cuối cùng, rồi quay người rời đi.
Anh vừa xuống máy bay đã chạy thẳng đến đây, không nghỉ ngơi dù chỉ một giây.
Anh đã khổ sở chờ đợi tôi ở nước ngoài lâu như vậy, cuối cùng chỉ nhận lại kết quả này.
Không đáng.
Không đáng chút nào.
Tôi nhìn bóng dáng quen thuộc ấy dần biến mất ở góc phố.
Bàn chân không kiểm soát được mà bước theo hai bước.
Nhưng đúng lúc đó, một cơn đau quặn thắt bùng lên trong dạ dày.
Tôi khom lưng, nôn ra một ngụm máu.
Thật ra cô gái trong ảnh là chị họ Trần Vi của tôi.
Trong hộp là nhẫn đính hôn của chị ấy, tôi chỉ giúp chị ấy đến cửa hàng lấy về.
Gió đêm thổi qua, lạnh đến thấu xương.
Nước mắt rơi xuống, lặng lẽ lăn dài trên má.