39
Từ sau hôm đó, Giang Nhiên chặn tôi rồi.
Buổi tối, tôi trằn trọc không ngủ được.
Những lời trách móc của anh, từng biểu cảm tức giận, tôi đều nhớ rõ ràng.
Cả người tôi ngày càng gầy đi, chẳng ăn nổi gì nữa.
Trần Ngọc Phân nghĩ tôi vì thất nghiệp mà buồn bã, không ngừng an ủi rằng vẫn có thể tìm lại công việc.
Một buổi chiều muộn.
Cơn đau quặn thắt ập đến, khiến tôi ngất xỉu trong nhà vệ sinh.
Trần Ngọc Phân hoảng hốt, còn Quý Quốc Vĩ thì vội vã đưa tôi đến bệnh viện.
Khi bác sĩ thông báo tôi không còn sống được bao lâu nữa, sắc mặt cả hai người đều trắng bệch.
Bọn họ khóc thét, trách móc tôi sao không nói sớm.
Tiếng náo loạn vang khắp hành lang bệnh viện, rồi lại quay về chủ đề giới tính của tôi.
"Tao đã nói mà! Chắc chắn là do mày bị mấy cái tin tức độc hại ngoài xã hội làm hư rồi! Nếu không thì sao lại bị bệnh? Mẹ mày vẫn luôn chăm sóc mày cẩn thận, sao có thể ung thư được chứ?!”
Sự hiểu biết ngu dốt chiếm lấy tầm nhìn của ông ta.
Quý Quốc Vĩ ngu muội, cố chấp bấu víu vào những lý lẽ hoang đường.
Ông ta chẳng bao giờ tin rằng bệnh tật không phải là một hình phạt.
Trần Ngọc Phân khóc đến thở không ra hơi, vừa kéo vừa đánh ông ta mấy cái.
"Đều tại ông! Là ông ép nó đến khu chuyển giới! Nhất định cơ thể nó bị hành hạ đến suy kiệt trong khoảng thời gian đó! Quý Quốc Vĩ, ông trả lại con cho tôi!"
"Bà đừng đổ hết lỗi lên đầu tôi! Tôi nai lưng kiếm tiền nuôi gia đình đã đủ khổ sở rồi! Rõ ràng là bà ở nhà không dạy dỗ nó đàng hoàng, để nó làm loạn bên ngoài!”
Hai người lớn tiếng cãi vã, ai cũng tự cho mình là đúng, ra sức đổ lỗi cho đối phương.
Tôi tháo máy trợ thính xuống, bịt chặt tai.
Không muốn nghe nữa.
Tôi nhập viện.
Ở trong phòng bệnh rất lâu.
Thật ra tôi không muốn điều trị.
Nhưng Trần Ngọc Phân không nỡ để tôi chết, gom góp hết tiền bạc, chỉ mong tôi có thể sống thêm một ngày.
Quý Quốc Vĩ không còn nói gì nữa, mái đầu đã bạc đi quá nửa, cả người trông ngày càng tang thương.
Lá cây rụng hết.
Mùa đông lại đến rồi.
Mọi người mặc áo khoác dày, vội vã qua lại trên phố.
Tôi nằm trên giường bệnh, bộ đồ rộng thùng thình càng làm tôi thêm tiều tụy.
Phòng bệnh rất ấm, nhưng tôi vẫn thấy lạnh.
Đêm khuya.
Thành phố Ninh thế mà có tuyết rơi.
Tôi nhìn bông tuyết nhỏ bé bên ngoài cửa sổ, chợt nhớ đến Giang Nhiên.
Không biết sau này ai sẽ cùng anh trải qua mùa đông.
Nhất định sẽ tốt hơn tôi.
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn trời đêm, cả người vô cùng khó chịu.
Cảm giác mệt mỏi bao trùm, hơi thở ngày càng nặng nề.
Mí mắt nặng trĩu.
Ý thức dần trở nên mơ hồ.
Tiếng khóc lo lắng của Trần Ngọc Phân vang lên bên tai.
Bà vẫn luôn gọi tên tôi, nhưng tôi không còn cách nào trả lời nữa.
Có ai đó bật khóc nức nở, thì thầm:
"Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh..."
Rất nhanh, bác sĩ xông vào phòng bệnh.
Mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Nhưng chỉ vài giây sau, tất cả âm thanh dần dần xa đi.
Xa đến mức tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Trong khoảnh khắc hấp hối, tôi nhìn thấy Giang Nhiên.
Anh ngồi trên bức tường cao của khu cải tạo đồng tính, gió lớn thổi tung bộ đồng phục bệnh nhân màu xám.
Tựa như đôi cánh bồ câu.
Anh mỉm cười, đưa tay về phía tôi.
"Quý Phùng Thu, chúng ta trốn đi.”
40
Nước Anh.
Lễ Halloween tưng bừng khắp nơi, người người hoá trang thành những hình thù kỳ dị, rảo bước trên phố trong không khí náo nhiệt.
Giang Nhiên vừa rời khỏi phòng thí nghiệm, định ra ngoài hít thở chút không khí.
Cậu lấy ra một điếu thuốc, nhưng chưa kịp châm lửa thì chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc lướt qua góc phố.
Cậu sững sờ, còn chưa kịp suy nghĩ, đôi chân đã vô thức bước theo.
Xuyên qua dòng người đông đúc, cậu vội vã lao đến ngã tư.
Nhưng không còn thấy bóng dáng kia đâu nữa.
Giang Nhiên rũ mắt, khẽ cười tự giễu.
Chắc mình thức khuya quá nhiều, sinh ra ảo giác rồi.
Tuyết rơi lác đác từ bầu trời xám xịt.
Cậu siết chặt áo khoác, buồn bã quay về.
Mở điện thoại, nhóm du học sinh im lặng như tờ, ai cũng bận rộn với bài tập cuối kỳ.
Nhưng vòng bạn bè thì lại vô cùng náo nhiệt.
Những bức ảnh cây thông Noel sáng rực cứ thế lướt qua màn hình.
Bỗng, một bức ảnh đập vào mắt cậu—họp lớp của viện Luật.
Người đăng là bạn cùng phòng của Quý Phùng Thu.
Giang Nhiên lướt xem một lượt, nhưng không thấy cậu ấy đâu.
Do dự một lúc, cậu nhắn tin riêng:
"Sao Quý Phùng Thu không đi họp lớp vậy?"
Vài phút sau, đối phương trả lời.
"Cậu không biết sao? Cậu ấy mất rồi. Tuần trước vừa tổ chức xong lễ truy điệu."
Giang Nhiên sững sờ.
Ngón tay run rẩy, suýt làm rơi điện thoại xuống đất.
Cậu cẩn thận đọc lại tin nhắn mấy lần, nhưng từng câu chữ vẫn y như cũ.
Không sai.
Quý Phùng Thu... đã mất rồi.
Giang Nhiên lập tức gọi điện cho người kia.
Khi đầu dây bên kia kể về nguyên nhân cái chết—ung thư dạ dày giai đoạn cuối—cậu gần như chết lặng.
Những ký ức xưa cũ như một bộ phim tua ngược, từng chi tiết rõ ràng hiện lên trong đầu.
Chẳng trách khi đó sắc mặt cậu ấy trắng bệch như vậy, gầy đến mức dọa người.
Xem mắt gì chứ.
Kết hôn gì chứ.
Tất cả chỉ là giả.
Quý Phùng Thu chỉ muốn đuổi cậu đi mà thôi.
Khoé mắt Giang Nhiên đỏ lên, hoảng loạn đặt ngay một tấm vé máy bay.
Cuộc họp của tổ thực nghiệm ngày mai cũng không tham gia nữa.
Cậu lập tức về nước, một lòng muốn gặp lại Quý Phùng Thu.
Cho dù Quý Phung Thu hóa thành tro, cậu cũng muốn mắng cho tên khốn này một trận.
Máy bay hạ cánh muộn vì thành phố Ninh đang mưa to.
Giang Nhiên lao ra ngoài, cả người ướt sũng.
Về đến nhà, cậu vội vàng thay đồ, không muốn chật vật thế này mà đi gặp Quý Phùng Thu.
Lúc cầm chìa khóa xe bước ra cửa, em trai kế Giang Thành cười cợt:
"Anh trốn học về chơi à?"
Lần đầu tiên, Giang Nhiên không mắng lại.
Chỉ lạnh lùng rời đi.
Cậu mua một bó hoa trắng, lái xe đến nhà tang lễ.
Mưa đã tạnh.
Nhưng càng đến gần nơi đó, bàn tay cậu càng run rẩy.
Quý Phùng Thu, lại lừa tôi rồi.
Tên khốn này.
Chết rồi cũng không để tôi yên ổn.
Sắp đến cầu lớn, một chiếc xe tải bất ngờ mất lái, vượt qua đèn đỏ lao thẳng đến.
Giang Nhiên vội phanh xe.
Nhưng phát hiện—thắng xe không ăn.
Âm thanh va chạm chát chúa vang lên.
Chiếc xe màu trắng bị đâm lật nhào, bay ra khỏi rào chắn cây cầu.
Kính vỡ tung tóe, mảnh vụn sắc nhọn rạch qua xương lông mày cậu.
Trong khoảnh khắc đó, cậu nhìn thấy cầu vồng.
Sau cơn mưa, bảy sắc cầu vồng ẩn hiện trên bầu trời, bị những tòa nhà cao tầng cắt ngang.
Cảnh tượng này... rất quen thuộc.
Rất nhiều năm trước, cậu cũng từng thấy một cầu vồng đẹp như thế.
Chỉ là khi đó, người bên cạnh cậu còn rực rỡ hơn cả cầu vồng.
…
“Lời cuối truyện.”
Tôi là Trần Vi.
Sau khi em họ Quý Phùng Thu qua đời, tôi xin nghỉ phép một ngày để đến thăm cậu ấy.
Trong ký ức của tôi, cậu ấy luôn nhã nhặn, ít nói nhưng chân thành với mọi người.
Tôi ôm một bó hoa cúc trắng, nhẹ nhàng đặt trước mộ cậu.
Phía sau, hai nhân viên tuần tra xì xào trò chuyện.
"Sảnh lớn bên kia có một người đàn ông mập khóc không ra hơi, nghe nói con trai lớn chết rồi. Mà người gây ra chuyện này lại chính là con trai nhỏ của ông ta. Đúng là tạo nghiệp mà.”
"Không sai. Cảnh sát điều tra xong liền bắt đứa con nhỏ đi. Kết quả xét nghiệm nhóm máu lại phát hiện... nó vốn không phải con ruột của ông ta. Người đàn ông mập đó mắt lác suýt thì đem hết tài sản cho người ngoài."
"Chuyện này đến phim truyền hình cũng không dám viết. Đúng là nhân quả báo ứng."
Gió thổi qua, cuốn theo những câu chuyện xa lạ.
Bỗng, một nhóm nhân viên mang đến một tấm bia mộ mới tinh, đặt vào vị trí có phong thủy tốt nhất trong nghĩa trang.
Khu mộ xa hoa.
Vừa hay, ngay gần Quý Phùng Thu.
Tôi nhìn dòng chữ khắc trên bia mộ, trong đầu mơ hồ nhớ lại người họ hàng từng nhắc đến cái tên này.
Hóa ra là cậu ta.
Lúc Quý Phùng Thu qua đời, ba mẹ cậu ấy đau đớn đến ngất xỉu.
Nhưng họ không trách bản thân, không hối hận.
Họ vẫn khăng khăng tin rằng vấn đề nằm ở giới tính của con mình.
Họ căm hận Giang Nhiên.
Họ tin rằng nếu Quý Phùng Thu không kiên trì với bản thân, không đến khu cải tạo, không mắc phải “căn bệnh” đó... thì đã không có kết cục bi thảm này.
Mặt trời dần khuất bóng, những tán cây đổ bóng dài trên nền đá lạnh lẽo.
Tôi theo con đường mòn rời khỏi nghĩa trang.
Vô thức quay đầu lại.
Hai bia mộ đối diện nhau, cách nhau một con đường nhỏ.
Khoảng cách không xa.
Chỉ vài bước là có thể đi đến.
Nhưng có lẽ, nó xa đến mức... mãi mãi cũng không thể vượt qua.