Tôi là hủ nam.
Vì có thể ship CP ở khoảng cách gần, tôi thành bạn cùng phòng của cặp đôi đam mỹ kia.
Vốn dĩ tôi chỉ muốn nỗ lực hết mình làm tốt một khâu trong play của hai người, lại không nghĩ tới công phòng tôi như phòng cướp.
Đi xe buýt, ghế sau chỉ còn hai chỗ, vì không để tôi tới gần thụ mà công lại muốn tôi ngồi trên đùi hắn.
Đi mua sắm, vì không để tôi nhìn lén thụ mà công lại muốn chen vào cùng một phòng thay quần áo với tôi.
Về sau, đi cưỡi ngựa tôi cũng phải cưỡi cùng một con ngựa với hắn, đi khách sạn cũng phải thuê chung một phòng với hắn…
Đám fan CP như điên mất: “Công yêu thụ quá đi!”
“Ôi cái ham muốn chiếm hữu chết tiệt này!”
Bọn họ không biết, mỗi lần tôi đều bị công siết chặt eo hôn khóc…
1.
“Xâm nhập nội bộ thành công rồi!”
Sau khi chuyển vào ký túc xá mới, tôi lập tức chia sẻ tin tốt này vào nhóm cho mọi người biết.
“Anh giỏi lắm!”
“Chắc chắn sẽ thu hoạch được một đống tư liệu gốc!”
“Anh Mục siêu giỏi!”
“Cuối cùng cũng không cần xem mấy thứ nội dung ngoài lề sứt sẹo ít ỏi tới đáng thương để tự sướng nữa!”
Chị đại @ tôi.
“Biết ngay em rất giỏi mà!”
Chị ấy là người cầm đầu đoàn thể fan CP này của chúng tôi.
“Đây là vốn khởi đầu mà các chị em gom góp giúp cậu theo đuổi tình yêu.”
Tôi vội vàng từ chối: “Cái này không được đâu.”
Dù sao tôi cũng giống như các hủ nữ khác trong nhóm, là thật lòng muốn ship CP.
“Cậu nhất định phải nhận, cậu chính là hi vọng của cả thôn chúng ta.”
Ách… Câu này làm tôi ngượng ngùng.
Suy cho cùng, vẫn là do bộ phim chiếu mạng này quá tuyệt vời.
Nào là những chiếc “hint” ngọt ngào úp mở…
Nào là sự thả thính “giấu đầu hở đuôi”…
Nào là tình huynh đệ mlem mlem không sao tả nổi…
Thực sự khiến người ta muốn ngừng mà không được!
Thời gian dần qua, mọi người bắt đầu ship tới người thực, dù sao thì hai nam chính cũng quá đẹp trai đi.
Có điều bọn họ còn là sinh viên, đều rất khiêm tốn, bình thường rất hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng.
Suy cho cùng, đó cũng chỉ là một bộ phim ngắn, không đủ để đưa bọn họ trở thành đại minh tinh, càng đừng nói tới sẽ có paparazi âm thầm theo dõi chờ chụp lén.
Khiến mấy fan CP chúng tôi thiếu tốn tài nguyên vô cùng.
Mãi tới khi chị đại nhận được tin tức đáng tin: Hai bọn họ ở cùng nhau bên ngoài trường!
Đồng thời, vì để che giấu tai mắt người xung quanh mà bọn họ còn đang tuyển thêm bạn ở ghép!
Nhưng có một yêu cầu, giới tính phải là nam.
Thân là phái nam duy nhất trong nhóm, lại vừa lúc học cùng trường với bọn họ, tôi anh dũng đứng lên ngay trước ánh mắt tha thiết kỳ vọng của mọi người…
“Công và thụ vẫn chưa về à?”
“Có thể cho bọn tôi xem tổ ấm của hai người họ được không?”
Đọc được đề nghị của mấy chị em trong nhóm, tôi hơi do dự.
Như vậy không ổn lắm thì phải.
*ting ting*!
Thông báo có tiền vào tài khoản ngân hàng.
Liếc nhìn số dư, cảm giác tội lỗi trong lòng tôi lập tức tan biến hết, cầm ngay điện thoại lên chụp khắp căn hộ này.
Phải cho người trong nhóm chút phúc lợi chứ, đúng không?
Tôi đến phòng công đầu tiên.
Phòng của hắn thuộc tông lạnh, giống hệt con người hắn.
Giản dị, lạnh lùng, vô vị.
Nhưng ngay cả chiếc tủ đầu giường và tủ quần áo đơn giản cũng có thể khiến mấy chị em trong nhóm hú hét không ngừng.
Cho đến khi tôi kéo ngăn kéo của hắn ra, thấy một chiếc hộp trông khá tục mà rườm rà phức tạp.
Không hợp với cả căn phòng.
“Cái gì thế? Mở ra xem đi!”
“Tò mò quá đi!”
Tay tôi khựng lại một chút, sau đó đổi hướng camera, chĩa ống kính ra ngoài cửa sổ:
“Nam chính của mọi người về rồi đây.”
Tôi né ống kính camera, ngước mắt lên, thấy được hai bóng dáng sóng vai nhau cùng trở về.
Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, cũng lưu lại ánh chiều tà trên người bọn họ.
Quanh cơ thể hai người như một lớp màng ngăn cách bọn họ với chúng sinh.
Mang theo cảm giác số mệnh bẩm sinh đã có.
Quả không hổ là nhân vật chính của phim đam mỹ.
Không biết ngoài đời thực bọn họ sẽ ân ái đến mức nào đây?
Tôi chợt thấy hơi tò mò.
…
Chắc hẳn hai người đã biết tôi từ quản lý của bọn họ.
Vừa vào cửa, thụ đã mỉm cười chủ động chào hỏi tôi, còn vào phòng lấy quà gặp mặt cho tôi nữa.
Tôi không ngờ thụ lại lễ phép đến vậy.
“Nhìn gì đấy?”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Mãi tới lúc này tôi mới để ý, công - Huống Dã - lúc này mới mở miệng nói câu đầu tiên.
Rõ ràng tuổi tác xấp xỉ tôi, nhưng khí chất lại già dặn như cán bộ về hưu.
Đúng là uổng cho cái gương mặt kia.
“Cậu em nhà anh đáng yêu thật.”
Tôi nhìn chằm chằm vào biểu cảm của hắn, nói từng chữ một.
Huống Dã đang ngồi ngay ngắn trên sofa, vừa nghe thấy câu này, hắn gần như đứng bật dậy.
Vẻ sắc bén thoáng hiện lên trong đôi mắt vốn tĩnh lặng như giếng cổ của hắn.
“Cậu thích?”