Giọng nói còn lạnh hơn cả ánh mắt.
Quả không hổ là công có ham muốn chiếm hữu thụ từ trong trứng nước.
Tôi nổi lên ý định trêu chọc, mặt ngoài vờ như bình thản:
“Đúng vậy, ai mà không thích mấy cậu em đáng yêu như vậy chứ?”
Chỉ nháy mắt, Huống Dã đã rơi vào trạng thái phòng bị. Hắn nhanh chóng chắn ngang trước cửa, chắn hết tầm nhìn của tôi về phía thụ.
Như một con sói đang dựng thẳng cái đuôi lên, lặng lẽ tuyên bố chủ quyền.
Tôi khịt mũi: “Với cái thân hình bé nhỏ của anh có thể chắn được bao nhiêu?”
Vẻ mặt Huống Dã chợt trở nên sắc bén.
Không khí xung quanh nhanh chóng nồng nặc mùi thuốc súng.
Ha ha ha, lộ nanh vuốt rồi!
Tôi bỗng cảm thấy hứng thú, muốn xem liệu anh chàng công này có thể bảo vệ thụ đến mức nào.
Nhưng rất nhanh tôi đã phải thất vọng.
Ngày tháng chung sống đầy pha play đáng xấu hổ mà tôi hằng mong chờ đã không xảy ra.
Nhà ba phòng ngủ, mỗi người một phòng.
Tôi mai phục hai đêm, vậy mà tới ảnh hai người chung khung hình thôi cũng không chụp được.
Chuyện này quá bất thường!
Chẳng lẽ chúng ta đang ship một cặp đôi giả?
Nhưng nếu chỉ là yêu đương hợp đồng, tại sao lại phải sống chung ngoài đời thực?
Có lẽ tôi có điểm mù thị giác nào đó?
Nếu đã không phục kích được, vậy thì phải chủ động tấn công.
Tối hôm đó, tôi gõ cửa phòng Huống Dã.
“Anh bạn, có dao cạo râu không?”
Vừa nói, tôi vừa định nhìn vào bên trong.
Biết đâu hắn đang giấu tôi làm chuyện mờ ám gì đó.
Nhưng chỉ mới liếc mắt một cái, tôi đã đứng hình tại chỗ.
Toàn thân hắn chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, tóc còn đang nhỏ nước, giọt nước chảy dọc theo khuôn mặt góc cạnh xuống xương quai xanh, rồi đến cơ bụng săn chắc, cuối cùng biến mất sau lớp khăn tắm...
Tôi lập tức ho sặc sụa.
Mặt đỏ bừng cả lên.
Dưới ánh mắt như cười như không của hắn, tôi chạy trối chết.
Cái gã Huống Dã này, lai cởi trần đi mở cửa...
Bình thường trông hắn nho nhã tới vậy, sao khi ở trong phòng riêng lại phóng khoáng tới thế?
...
Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng thụ mở cửa phòng.
Vội vàng hé cửa nhìn trộm.
Cậu ấy gõ cửa phòng Huống Dã, nhỏ giọng nói gì đó.
Tôi ló đầu ra nhìn.
Cừ thật, vậy mà hắn lại ăn mặc đúng kiểu “kín cổng cao tường” luôn.
Quần là quần dài, ngay cả áo sơ mi cũng cài tới chiếc cúc trên cùng.
Chỉ thiếu điều thắt nơ nữa thôi.
Đúng là tiêu chuẩn kép!
Với thụ thì trịnh trọng, với tôi thì tùy tiện.
Mắt tôi không phải là mắt sao?
Tôi bực mình, chia sẻ chuyện này lên nhóm.
“Trời ơi, hắn để ý đến hình tượng của mình trong mắt thụ đến vậy cơ á?”
“Chỉ muốn cho thụ thấy mặt tốt nhất của mình.”
“Luôn giữ hình tượng cấm dục, lịch thiệp trước mặt thụ.”
“Chu đáo quá!”
Chu đáo cái khỉ!
Đúng là đạo đức giả!
Hừ, nam nhân.
…
Buổi sáng, tôi đang xay sữa đậu nành.
“Tối qua cậu nhìn cái gì vậy?”
Giọng của Huống Dã vang lên.
Lưng tôi cứng đờ.
“Cậu giỏi nhìn trộm thật đấy?”
Hóa ra chuyện tôi nhìn trộm hai người qua khe cửa bị phát hiện rồi.
Lẽ ra tôi nên thấy chột dạ mới phải.
Nhưng thái độ của hắn khiến tôi bực mình.
“Thích nó đến vậy cơ sao?”
Giọng hắn lạnh lùng, không thể nghe ra cảm xúc.
Tôi bị giọng điệu của hắn kích thích, không chút khách khí đáp trả:
“Thì đã sao?”
Lần này, đến lượt hắn khựng lại.
Tôi lười nhìn hắn thêm, trực tiếp quay người vào phòng.
Tự cho mình là đúng.
Kiêu ngạo tự đại.
Tôi càng nghĩ càng tức, mở nhóm chat fan ra tung hai tin:
“Thông tin có được hiện tại: Công có vẻ vẫn chưa tỏ tình với thụ, hai người vẫn còn rất trong sáng.”
“Ngoài ra, công phòng tôi rất kỹ.”
Mọi người trong nhóm nhiệt tình thảo luận.
“Không ngờ công lại là chiến sĩ thuần ái?”
“Ồ ồ ồ, công có máu chiếm hữu cao thế cơ á?”
“Hắn đúng là chung tình!”
“Hay là chúng ta giúp họ một tay?”
Sau một buổi sáng thảo luận, mọi người trong nhóm muốn tôi hẹn hai người ra ngoài.
“Muốn bồi dưỡng tình cảm cần thay đổi môi trường.”
“Nhớ tường thuật trực tiếp toàn bộ quá trình bằng chữ.”
Thậm chí trưởng nhóm còn liên hệ cả xe buýt rồi, còn thần thần bí bí nói rằng chị ấy có sắp xếp đặc biệt khác.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu nhân vật chính thôi.
Nhớ lại phản ứng của hắn khi nãy, không đủ can đảm để mời trực tiếp.
Tôi nhấp vào ảnh đại diện được ghim trên cùng.
“Leo núi ngắm hoàng hôn, đi không?”
“Có việc, không đi.”
Tôi đã đoán trước được điều này, nhanh chóng gõ chữ: “Vậy thì tôi đi với thụ vậy.”
“Mấy giờ?” Đối phương gần như trả lời ngay lập tức.
Đã đạt được mục đích.
Nhưng tôi cũng không vui như tưởng tượng.
Hóa ra hắn dễ bị nắm thóp đến vậy.
Đúng là cái tên chỉ biết yêu với đương!
Chẳng có chút bất ngờ nào cả.
Quá không thú vị.
…
Nghe nói tôi và Huống Dã sẽ đi leo núi, thụ cũng đồng ý ngay lập tức.
Hoàng hôn ở núi Vũ Công tuyệt đẹp.
Chúng tôi đi bằng xe buýt. May mà trạm xe buýt ở gần căn hộ, đi bộ vài phút là đến.
Xe buýt đến.
Tôi cẩn thận đối chiếu biển số xe, sau đó dẫn đầu lên xe.
Nhưng vừa ngước mắt lên nhìn, tôi đã choáng váng.
Sao hôm nay lại đông người thế này?