Hủ Nam Cũng Có Mùa Xuân - 3

Chương 3:

“Lề mề gì thế, mau lên xe đi.” Tài xế thúc giục.

Chúng tôi có ba người nhưng lại chỉ còn hai chỗ.

Hơn nữa còn là hai ghế ngồi riêng.

Huống Dã và thụ cũng lên xe.

“Hay là chúng ta đợi chuyến sau?” Thụ ngập ngừng nói.

“Chuyến cuối rồi đấy, thích thì đi không thì thôi nhé.”

“Chen chúc một chút là được mà.”

“Chen thế nào được?” Thụ khó xử.

“Một người ôm người kia ngồi là xong chứ gì.” Tài xế bực bội nói.

Đến lúc này, tôi mới hoàn toàn hiểu ra.

Tôi quan sát hai chỗ ngồi.

Nếu công ôm thụ ngồi phía trước.

Tôi sẽ ngồi phía sau, vừa lúc có thể thấy rõ mọi hành động của họ.

Góc quay tuyệt vời!

Quả là chị đại ra tay.

Quá đỉnh!

Tôi đã chuẩn bị sẵn điện thoại, có thể bật chế độ quay phim bất cứ lúc nào, sau đó cười nói:

“Đúng vậy, chen chúc một chút cũng không sao, chỉ một lát là đến thôi.”

“Đều là đàn ông, ôm nhau chút cũng có sao đâu.”

Nói xong, tôi đi thẳng về phía chỗ ngồi phía sau.

Chỉ là tôi còn chưa kịp ngồi xuống, đã bị công giành trước.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.

Thụ ngồi ở ghế trước quay lại, áy náy nhìn tôi:

“Vậy làm phiền hai người rồi!”

“Ngồi đi.”

Huống Dã giơ bàn tay với những ngón tay thon dài, vỗ nhẹ lên đùi mình.

“Không phải...”

Không phải anh nên ôm thụ yêu quý của anh sao?

Hắn lại nhếch mép, bắt chước giọng điệu của tôi:

“Đều là đàn ông, ôm nhau một chút thì có sao đâu?”

Tôi đứng ngây ra tại chỗ.

“Không dám?”

Hắn dùng giọng điệu chỉ hai người chúng tôi nghe thấy mà khiêu khích.

Tôi có thể đoán được ánh mắt của mình lúc này chắc sắp có thể giết người rồi.

Nhưng hắn lại chỉ nhướng mày thờ ơ, nào còn đâu dáng vẻ nghiêm túc thường ngày.

Tôi bực mình ngồi xuống.

Ngồi thì ngồi, tôi sợ cái gì?

Khi tất cả hành khách đã ổn định chỗ ngồi, tài xế bắt đầu lái xe.

Nhưng tâm trí tôi vẫn rối bời.

Tôi chẳng buồn ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, trong đầu chỉ nghĩ đến đúng một chuyện, chính là khoảng cách giữa tôi và Huống Dã quá gần, hơi thở gần như hòa vào nhau.

Thậm chí tôi còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn xuyên qua lớp vải mỏng manh.

Nhưng tư thế này, chỗ nào cũng thấy sai sai.

Rõ ràng mục đích của chúng tôi không phải là như vậy.

Thấy thụ liên tục quay đầu lại nhìn chúng tôi, tôi có chút không thoải mái.

“Cậu muốn ôm nó?”

Giọng của Huống Dã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi hiểu rồi!

Có cơ hội tiếp xúc thân mật với thụ như vậy, hắn lại không trân trọng.

Hóa ra là vì hắn sợ tôi tiếp cận thụ, nên mới muốn khống chế tôi trước.

Đúng là giết địch một nghìn, tự tổn tám trăm mà.

Chắc giờ hắn cũng không dễ chịu gì đâu nhỉ?

Tôi không nhịn được liếc nhìn hắn, bắt gặp khóe miệng hắn đang nhếch lên.

Ánh nắng chiếu lên mái tóc hắn, khiến tôi có chút ngây người.

Hóa ra khi hắn cười trông cũng đẹp đấy chứ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi lại cảm giác được có vật gì đó nhô lên, cộm cộm.

Nhận ra đó là cái gì, tôi giật bắn mình, đứng phắt dậy như bị điện giật.

Đồ khốn!

Dám chơi tôi!

“Đứng lên làm gì? Muốn chết à!”

Tiếng chửi rủa của tài xế lập tức truyền đến.

Những hành khách xung quanh cũng nhìn tôi với ánh mắt khó chịu.

Hết cách, tôi chỉ có thể không tình nguyện ngồi xuống lại dưới ánh mắt cười cợt của Huống Dã.

“Cậu mà còn động đậy nữa, tôi không thể đảm bảo mình sẽ không làm gì thật đâu.”

Giọng của Huống Dã lướt qua vành tai tôi, làm tôi nổi hết da gà.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy số tiền quỹ “theo đuổi tình yêu” kia có hơi ít.

Tôi đã phải hi sinh quá nhiều mà.

Khi đến nơi, xương cốt toàn thân tôi như muốn rụng rời.

Trước khi xuống xe, một cô gái tóc ngắn ngồi cạnh tôi che miệng thì thầm bên tai tôi:

“Hai người đẹp đôi lắm, phải hạnh phúc nhé!”

Tôi...

Còn chưa kịp thốt ra lời phủ nhận, cô gái đó đã lộ ra vẻ “tôi hiểu mà”, rồi vẫy vẫy tay rời đi.

Tôi tức giận mà không biết trút vào đâu, thế là tôi trừng mắt nhìn Huống Dã.

Ai ngờ hắn đã khôi phục vẻ nghiêm nghị không khác gì cán bộ về hưu.

Mắt không chớp lấy một lần, vừa nhìn thẳng về phía trước vừa đi lướt qua tôi.

ĐKM!

Sau đó tôi leo núi mà thân thể chẳng còn chút sức lực nào.

Suy cho cùng, vì xe xóc nảy nên tôi đã bị hắn “chọc” suốt quãng đường mà.

...

Về đến căn hộ, điện thoại đã có 99+ tin nhắn.

Mọi người trong nhóm đều hỏi về tiến triển và chi tiết của hai người.

Tôi biết nói gì đây?

Nói rằng cuối cùng tôi mới là người ngồi lên đùi người ta?

Cho nên tôi chỉ có thể nói qua loa rằng sau đó có thêm một chỗ trống.

“A?”

“Vậy là bận rộn nửa ngày đều là tốn công vô ích à?”

“Không thể nào, rõ ràng chị đại đã...”

“Tiếc quá, em còn tưởng anh Mục sẽ quay được cảnh thân mật của hai bọn họ chứ!”

Tôi cười khổ.

Bọn họ thì không có tiếp xúc thân mật.

Nhưng cái bóng đèn là tôi đây lại bị thiệt.

Vì chuyện lần trước, tôi không dám mạo hiểm nữa.

Mọi người trong nhóm tiếp tục bày cho tôi một kế.

“Trở thành bạn gay của thụ.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo