Hủ Nam Cũng Có Mùa Xuân - 5

Chương 5:

Người phụ trách ký túc xá biết ba người chúng tôi ở cùng nhau, thậm chí còn không thèm ngước mắt lên đã ra quyết định.

Với kinh nghiệm trước đó, tôi quyết đoán, lập tức rút ngay một chiếc thẻ phòng từ trong tay người phụ trách.

Mở cửa, bước vào, đóng cửa.

Một chuỗi động tác liền mạch lưu loát.

Sau khi đặt vali xuống, tôi mới vỗ vỗ ngực.

Hết hồn.

May mà tôi phản ứng nhanh.

Nhưng khi tôi vừa thu dọn hành lý, lấy quần áo lót ra.

Cửa phòng bỗng kêu *tít* một tiếng.

Bị thẻ phòng quẹt mở.

“Anh vào phòng tôi làm gì?”

Thấy Huống Dã đi thẳng vào phòng, giọng tôi run lên.

“Giám sát.” Hắn vừa đặt hành lý xuống vừa thờ ơ đáp.

?

Giám sát cái gì?

Giám sát tôi để tránh cho tôi có tiếp xúc với thụ của anh sao?

Cái tính chiếm hữu này mạnh tới vậy sao!

“Không phải chứ, anh giám sát tôi làm gì, thà anh trông coi thụ của anh còn hơn?”

Nói thế nào cũng thấy hắn đến phòng kia mới là hợp lý hơn chứ.

“Ngày mai em ấy có lịch trình.”

“Ở cái trấn A này thì có thể có lịch trình gì, vậy ngày mai tôi còn phải đi làm sớm đây!”

Thương thụ thì được phép làm phiền người khác à?

Sao có thể thiên vị vậy chứ?

Thật là vô nhân tính!

Nhưng dù tôi uy hiếp hay là dụ dỗ, hắn đều không động lòng.

Thậm chí còn lấy đồ ngủ ra đi tắm.

Đúng là hắn không định đi thật mà.

Khoan đã!

Phòng này thậm chí còn không phải là phòng đôi, mà là phòng một giường lớn.

Vậy chúng tôi ngủ kiểu gì được?

...

Chờ khi hắn ra khỏi phòng tắm, thấy tôi đã ngủ say, bèn nhẹ nhàng đóng cửa tắt đèn.

Ngay sau đó, tôi cảm nhận được phần giường bên cạnh lún xuống.

Tiếp sau đó là một khoảng im lặng.

Thế mà hắn lại không làm khó tôi?

Chắc là hài lòng vì tôi ngoan ngoãn không rời đi chứ gì.

Nhưng tôi nào dám trốn?

Lỡ hắn hiểu lầm tôi tìm cơ hội đến chỗ thụ thì sao?

Như vậy lát nữa hắn sẽ lại nổi điên lên mất.

Tiếng hít thở của người bên cạnh ngày càng đều đặn.

Nhưng tôi lại càng lúc càng tỉnh táo.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, tôi không nhịn được quay đầu lặng lẽ nhìn hắn.

Khi ngủ, trông Huống Dã rất ngoan ngoãn.

Môi hồng hồng như con gái, lại rất đầy đặn.

Trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khác lạ.

Như có ma xui quỷ khiến.

Tôi hôn lên...

Sau đó, lại không thể dừng lại được.

Chờ đến khi hoàn hồn, tim tôi đập như nổi trống, vội vàng quay lưng lại với hắn.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, tôi chậm rãi bình tĩnh lại.

Rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ.

Tôi như đang đi trong sa mạc.

Khô cả họng, rát cả lưỡi.

Bỗng nhiên, môi tôi bị miệng chai cạy ra.

Dòng nước mát lành từ trong chai chảy vào miệng tôi.

Tôi liền điên cuồng hút lấy.

Nhưng càng hút càng khát, càng khát lại càng hút...

Sáng sớm hôm sau.

Tôi nhìn mình trong gương mà không nhịn được cười.

Tôi đúng là khát thật rồi.

Hút đến sưng cả môi lên.

Hi vọng Huống Dã không nhìn thấy...

Tôi xuống lầu gặp thụ.

Cậu ấy hẹn tôi xuống nhà hàng ăn sáng.

Huống Dã có thói quen chạy bộ buổi sáng, chắc sẽ không gặp chúng tôi.

Tôi yên tâm cùng thụ tay trong tay đến nhà hàng tự chọn.

Nhưng vừa chọn đồ ăn xong, tôi đã cảm giác được có ánh mắt nóng rực chiếu tới từ chỗ góc phòng.

Trong mắt hắn mang theo vẻ lạnh lùng, tay bỏ một miếng bánh ngọt vào miệng.

Tôi lập tức cảm thấy mất tự nhiên.

Lúc này thụ cũng phát hiện ra Huống Dã, cậu ấy định đi về phía Huống Dã, mà tôi lại vội vàng chuẩn bị chuồn.

Nhưng còn chưa kịp gì, lại nghe thấy thụ kinh hô:

“Anh, anh sao vậy?”

Tôi vội vàng nhìn theo.

Chỉ thấy môi của Huống Dã sưng đỏ, trên mặt và người nổi đầy mẩn đỏ...

Tôi ba chân bốn cẳng chạy tới kiểm tra ngay thứ hắn vừa ăn, rồi giận dữ hét lên:

“Anh không biết mình bị dị ứng dâu tây à? Phải nhìn kỹ xem là cái gì rồi mới bỏ vào miệng chứ?”

Vì Huống Dã bị dị ứng nghiêm trọng mà điều kiện y tế ở trấn A lại rất thô sơ, tôi và thụ lập tức đưa hắn về bệnh viện thành phố.

Tôi đi mua cháo mang vào.

Nhìn thấy thụ ân cần chăm sóc Huống Dã qua cửa kính.

Đáng lẽ tôi phải lấy điện thoại ra chụp lại để làm phúc lợi cho mọi người trong nhóm mới phải.

Nhưng tôi bỗng cảm thấy mệt mỏi.

Ngay cả ống kính cũng lười mở.

Đúng lúc này, chị đại gọi video cho tôi, hỏi thăm tình hình gần đây của hai bọn họ.

“Cậu ta vẫn chưa tỏ tình à?”

“Thằng nhóc này đúng là vô dụng!”

Không ngờ ngay cả trùm shipper như chị đại cũng phải tức giận.

Tôi thở dài.

Đã nhận tiền quyên góp của mọi người rồi, đương nhiên không thể ngồi không được.

Nhân lúc bác sĩ gọi thụ đi lấy thuốc, tôi chọc vào sườn hắn:

“Đã năm ba đại học rồi, anh còn chưa tỏ tình, nhịn giỏi vậy?”

Hắn hừ khẽ một tiếng: “Tôi có phải kiểu không dằn nổi như cậu đâu.”

Tôi lập tức nghẹn lời.

Tôi không dằn nổi cái gì?

“Cũng không có dũng khí bày tỏ tình cảm chân thật của mình như cậu.”

Giọng nói của hắn nhỏ hơn hẳn

“Gì cơ?” Tôi nghe không rõ.

Nhưng hắn không định nhắc lại.

Tôi hơi sững sờ.

Trong giọng điệu của hắn mang theo một loại cảm xúc khó tả.

Tôi đoán có lẽ hắn đang lên kế hoạch tỏ tình.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo