Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót khó tả.
Tóm lại, không liên quan đến tôi.
Trong tình yêu, có những người chỉ có thể là người ngoài cuộc.
Buổi tối, lần đầu tiên tôi đi uống rượu.
Vừa đến quán bar, tôi đã nhận được điện thoại của Linh Tử.
Cô ấy cũng ở trong nhóm, lại cùng thành phố với tôi, có thể tính là bạn thân của tôi.
Hai mươi phút sau, cô ấy xuất hiện trước mặt tôi.
Cô ấy đã đoán ra dạo này tôi không được ổn.
“Đàn ông các anh lúc nào cũng không dám đối mặt với tình cảm của mình.”
Linh Tử thở dài.
Tôi nhạy bén nhận ra có gì đó.
Có chuyện gì à?
“Chuyện của A Từ và A Yến ấy mà.”
Linh Tử buồn bã uống một ngụm rượu.
Tôi khó tin nhìn cô ấy: “Không thể nào!”
Một người là người theo đuổi cô ấy, một người là nam thần của cô ấy.
Kết quả bọn họ lại bỏ rơi cô ấy mà đến với nhau?
Máu hóng hớt trong tôi bốc lên ngùn ngụt.
“Mắc cười, hôn nhau rồi còn mạnh miệng nói không yêu?”
Tôi vừa uống rượu vừa ghé tai tâm sự với cô ấy.
Lúc này, chúng tôi là những người bạn cùng cảnh ngộ.
Ôm nhau khóc cười.
Đột nhiên một bàn tay to túm lấy cổ áo tôi, lôi tôi ra khỏi ghế.
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với vẻ mặt giận dữ của Huống Dã.
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, lại đưa tay vỗ vỗ mặt hắn rồi đẩy ly rượu sang một bên.
“Linh Tử, tớ không uống nữa đâu, tớ bị ảo giác rồi!”
Đúng lúc này, khuôn mặt ảo giác kia tiến đến gần.
Mùi hương quen thuộc ập đến.
Tôi lại cảm thấy mình đang đi trong sa mạc.
Giống như trong giấc mơ lần trước, dòng nước mát lại chảy vào môi tôi.
Nhưng lần này, dòng nước mạnh hơn.
Tôi bị hút đến suýt chút nữa không thở nổi.
Tôi kinh hãi đẩy ảo ảnh ra.
“Huống Dã, anh làm cái gì vậy?”
“Hôn nhau rồi còn mạnh miệng nói không yêu?”
Huống Dã ảo ảnh bắt chước giọng điệu của tôi.
“Đó, đó là anh hôn lén, không tính!” Tôi vừa say vừa tỉnh nói.
“Vậy còn đêm ở khách sạn thì sao? Cũng là hôn lén à?”
Nghe vậy, mặt tôi từ trắng chuyển sang đỏ, từ đỏ sang đen.
Tức giận, tôi thật sự tức giận!
Sao cái tên Huống Dã này đến trong mơ cũng đáng ghét thế?
“Đúng! Tôi hôn anh đấy, anh làm gì được tôi?”
“Chẳng phải anh cũng hôn tôi rồi còn gì!”
“Đừng tưởng tôi không biết, anh bị dị ứng dâu tây chỉ nổi mẩn đỏ thôi, có thấy sưng môi bao giờ đâu!”
“Huống Dã, anh còn dám giả bộ nghiêm túc.”
“Môi tôi bị anh hôn sưng vù lên rồi này!”
Tôi nói xong liền khoái trá cười lớn.
Quá đã!
Lâu lắm rồi tôi mới vui như vậy!
Rượu đúng là thứ tốt!
Khiến Huống Dã ảo ảnh trông hiền lành dễ chịu hơn nhiều.
Thậm chí giọng nói còn có chút run rẩy:
“Em biết mà không tránh, vậy có phải em cũng thích anh không?”
Tôi nhìn Huống Dã trong ảo ảnh với ánh mắt kỳ lạ.
Rõ ràng tôi đã gọi tên hắn hàng ngàn lần trong mơ rồi.
Vậy mà hắn vẫn còn giả ngốc sao?
Huống Dã ngoài đời đã đáng ghét.
Ngay cả Huống Dã trong mơ cũng đáng ghét như vậy.
Đáng ghét đến mức tôi muốn bắt nạt hắn!
“Đúng vậy, em thích anh.”
“Huống Dã, em thích anh từ lâu rồi.”
“Nhưng em không dám đến gần anh.”
“Anh chói mắt như vậy, anh nên có một cô bạn gái tốt, nên kết hôn sinh con.”
“Chúng ta là người của hai thế giới, cuộc đời của chúng ta vốn không nên có bất kỳ giao điểm nào.”
“Nhưng anh cứ nhất định phải đóng cái phim đam mỹ kia, còn tạo couple với người khác!”
“Mỗi khi thấy mấy cảnh hậu trường ngọt ngào kia, em ghen đến phát điên!”
“Nếu biết tương lai có ngày anh sẽ thích đàn ông, đáng lẽ em không nên từ bỏ!”
“Em tham gia nhóm fan CP chỉ để làm rõ xem anh có đang yêu đương với đàn ông thật hay không.”
“Em còn làm bạn cùng phòng của hai người, tận mắt chứng kiến hai người ân ái.”
“Em đúng là đồ ngốc mà!” Tôi vừa khóc vừa cười.
Khóc đến mức gục đầu vào ngực hắn.
Tôi đúng là đồ ngốc...
Chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên người hắn, tôi đã thấy an tâm đến lạ.
...
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy tôi đã thấy khuôn mặt phóng to của Huống Dã.
Còn tôi thì đang nằm trong ngực hắn.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Sau đó chậm rãi nhớ lại chuyện tối qua.
Rượu không nặng độ lắm nên tôi không mất trí nhớ.
Vậy có nghĩa là người tôi thấy hôm qua không phải ảo ảnh, cũng không phải mơ, mà là Huống Dã thật?
Tôi vò đầu bứt tóc, muốn tự tát mình mấy cái!
Nghĩa là tôi, cái đứa miệng không giữ được bí mật này.
Mới uống có hai ngụm rượu đã kể hết mọi bí mật cho người ta nghe rồi?
Lúc tôi đang suy sụp tinh thần, Huống Dã đã thức giấc.
Tôi sợ đến mức đứng hình.
Chắc hắn ghê tởm tôi lắm.
Ai ngờ hắn lại ôm tôi vào lòng, còn hôn lên trán tôi.
“Chào buổi sáng, bà xã.”
Đầu óc tôi quay cuồng.
Cái gì cơ?
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác, hắn đã mỉm cười tiến lại gần.
Tôi bỗng thấy sợi dây chuyền hắn đeo trước ngực.
Kiểu dáng vừa cầu kỳ vừa sến súa, lại quen thuộc đến lạ.