Hủ Nam Cũng Có Mùa Xuân - 7

Chương 7:

 

Đây chẳng phải là...

 

“Bà xã, cuối cùng anh cũng có cơ hội đeo nó rồi...”

 

Giọng nói của Huống Dã dịu dàng hơn bao giờ hết.

 

Hóa ra cái hộp kia, quả nhiên là...

 

Vậy ra trong lòng hắn cũng có tôi?

 

Hắn cạy mở đôi môi tôi.

 

Sau đó, mọi thứ lại vượt khỏi tầm kiểm soát...

 

 

Từ khách sạn trở về căn hộ.

 

Trên đường đi, tôi luôn cảm thấy bất an.

 

Mọi chuyện bỗng thành thế này khiến tôi không biết phải giải thích với thụ thế nào.

 

Ai ngờ thụ nhìn thấy hai chúng tôi cùng nhau bước vào, vừa liếc mắt đã thấy bàn tay đang nắm chặt nhau của chúng tôi.

 

Cậu ấy lập tức chạy tới huých khuỷu tay vào người tôi:

 

“Cuối cùng hai người cũng thành rồi?”

 

Tôi ngớ người, “cuối cùng” là sao?

 

...

 

Sau đó, công như để khoe khoang, nắm tay tôi đi khắp ngõ ngách của trường.

 

Trên đường đi, rất nhiều người, có cả người quen lẫn người không quen đều chào hỏi hắn:

 

“Ồ, cuối cùng Huống Dã cũng đạt được ước nguyện rồi?”

 

“Cuối cùng cũng theo đuổi được rồi! Cậu đúng là dụng tâm thật!”

 

“Lần này phải giữ chặt đấy nhé!”

 

“Quả nhiên là rất xứng đôi, mắt nhìn của đàn anh khá đấy!”

 

Tôi: ?

 

Huống Dã gõ nhẹ vào đầu tôi.

 

Cả thế giới đều biết anh thích em, chỉ có tên đầu gỗ em là không biết.

 

 

Đêm giao thừa, chúng tôi sánh vai nhau trên phố.

 

“Vậy nên anh cứ hay làm rơi cục tẩy xuống đất là để cúi xuống nhặt rồi chạm vào chân em à?”

 

“Huống Dã, anh biến thái vừa thôi!”

 

“Em cũng có khác gì đâu? Mỗi khi cả lớp cười ồ lên, mọi người đều nhìn người gây cười, chỉ có em là lộ ra chiếc răng khểnh rồi quay lại nhìn anh.”

 

“Anh không nhìn em thì sao biết em nhìn anh?”

 

Chúng tôi bắt đầu trêu đùa nhau.

 

Chuông năm mới vang lên, tôi nhắm mắt lại, thành tâm cầu nguyện.

 

Nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà nói thành tiếng:

 

“Em hi vọng chúng ta có thể thật sự ở bên nhau.”

 

Hắn nhướng mày nói: “Điều ước của em đã thành hiện thực rồi.”

 

Nhưng tôi lại buồn bã lắc đầu.

 

“Khó qua ải bố mẹ.”

 

Chúng ta có thể vượt qua những định kiến xã hội, có thể bỏ ngoài tai ánh mắt của người ngoài.

 

Nhưng cuối cùng vẫn có lỗi với cha mẹ.

 

Hắn cười xoa mũi tôi: “Mục, em đúng là thích suy nghĩ lung tung.”

 

Tôi lớn lên ở cô nhi viện.

 

Được hắn động viên, tôi quyết định đến nhà hắn đón Tết.

 

Trên đường đi, tôi vừa lo lắng vừa căng thẳng.

 

Tôi nên đối mặt với gia đình hắn thế nào đây?

 

Một người ưu tú như hắn, chắc gia đình đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào hắn.

 

Nếu họ biết hắn lại thích đàn ông, sau này sẽ không thể kết hôn sinh con như người bình thường...

 

Cửa được mở ra.

 

Một người phụ nữ xinh đẹp bước tới.

 

Thấy Huống Dã chỉ về một mình, bà ấy liền cốc đầu Huống Dã:

 

“Thằng nhóc thối tha, vẫn chưa thông suốt nữa?”

 

Đến khi nhìn thấy tôi ở phía sau hắn, bà mới tươi cười rạng rỡ:

 

“Mục Mục đến rồi à? Mau vào nhà đi!”

 

Rồi quay sang lườm Huống Dã: “Thằng nhóc thối, cuối cùng cũng làm được một việc đúng đắn!”

 

Nghe giọng bà, tôi chợt sững sờ.

 

Sao giọng điệu này quen thế?

 

...

 

Tôi không ngờ mẹ hắn lại chấp nhận tôi nhanh như vậy.

 

Để tôi đỡ ngại, bà ấy còn mời rất nhiều bạn trẻ đến nhà ăn Tết.

 

Huống Dã có nhiều bạn thế từ bao giờ?

 

Cho đến khi tôi thấy thụ và cả Linh Tử.

 

Hai người thi nhau chụp ảnh tôi và Huống Dã.

 

Miệng còn lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng trà trộn được vào nội bộ rồi!”

 

Sao câu này cũng quen thế nhỉ?

 

Tôi bỗng nhớ ra điều gì, lấy điện thoại ra mở nhóm chat Fan CP.

 

Quả nhiên, trong mục “Phúc lợi hôm nay” là ảnh của tôi và Huống Dã.

 

Để giải đáp những nghi ngờ trong lòng, tôi tìm đến mẹ của Huống Dã, ngập ngừng hỏi:

 

“Vậy, bác là chị đại ạ?”

 

“Cuối cùng cũng không cần phải ngồi ôm chút ảnh rồi video vụn vặt ít ỏi tới đáng thương để tự thẩm du tinh thần nữa!”

 

Những người xung quanh cảm nhận được bầu không khí vi diệu, dứt khoát xúm lại.

 

“Mục, em biết rồi à?”

 

Đến tận bây giờ tôi mới biết.

 

Cái phim đam mỹ kia là do Linh Tử cố ý gửi cho tôi.

 

Thực chất là dùng AI thay đổi khuôn mặt.

 

Mấy cái hậu trường ngọt ngào kia cũng chỉ là dàn dựng.

 

Còn cái nhóm fan CP này thì không giả, đúng là hội chị em hủ nữ thật.

 

Chỉ là người mà họ ship là tôi và Huống Dã chứ không phải ai khác.

 

Rất nhanh, tôi đã nhận ra bác tài lái xe buýt hôm đó, còn có cả cô gái tóc ngắn rồi cả lớp trưởng...

 

Ban đầu tôi tưởng mình là thợ săn xuất hiện dưới hình dạng con mồi.

 

Ai ngờ tôi đã sớm rơi vào lưới trời của họ rồi.

 

Mấy người đúng là.

 

Quá xấu xa!

 

(Hết)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo