Tôi dùng ảnh một anh chàng đẹp trai trên mạng làm hình nền điện thoại.
Mẹ tôi nhìn thấy, liền nhất quyết truy hỏi xem tôi với cậu ta có quan hệ gì.
Tôi đùa bà: "Anh ấy là bạn trai con."
Mẹ không nói gì.
Hôm sau, bà vui vẻ dẫn ngay người trong ảnh đến trước mặt tôi, cười tủm tỉm:
"Trùng hợp ghê ha, thằng bé là học trò của mẹ."
Tôi: "???"
1.
Buổi tối, tôi và mẹ cùng nhau gói sủi cảo.
Bà đột nhiên cười cười hỏi tôi:
"Chàng trai trên hình nền điện thoại con là ai đấy?"
Tôi thoáng sững người.
Sau đó, tôi đưa ngón út duy nhất còn sạch (vì tay toàn bột mì) gõ nhẹ vào màn hình.
Màn hình sáng lên.
Đó là một chàng trai đang ngồi, tập trung bóc vỏ quýt.
Ánh hoàng hôn dịu dàng đổ xuống, phủ lên từng đường nét gương mặt sắc sảo, cuốn hút của cậu ấy.
Môi hơi mím lại, như đang giấu tâm sự gì đó, nhưng ánh mắt lại phảng phất nét cười.
Đôi tay thon dài, trắng trẻo cầm một quả quýt đang bóc dở.
Lúc lướt mạng, tôi tình cờ nhìn thấy bức ảnh này và lập tức bị đôi tai ửng đỏ của cậu ấy hút hồn. Chỉ một chút sắc đỏ, nhưng lại quá sức gợi cảm.
Mặc dù cậu ấy ăn mặc kín đáo, nhưng vẻ đẹp ấy cùng chút ngượng ngùng kia tạo nên sự tương phản đến mức khiến tim tôi loạn nhịp.
Ngay cả một người vốn chỉ lặng lẽ ngắm trai đẹp như tôi, chưa từng "thả tim" ảnh nào, cũng không kiềm được mà lén lưu ảnh này lại.
Không hổ danh là bức ảnh từng nhận cả triệu lượt like trên mạng.
Từ hôm đó, tôi cứ ngắm đi ngắm lại, nhìn mãi không chán, có thời gian rảnh là mở ra xem.
Thấy phiền phức, tôi liền đặt luôn làm hình nền điện thoại.
Còn nghĩ bụng, dịp Tết này sẽ mang ảnh đến trước mộ cụ cố để khấn, nhờ cụ tìm giúp một anh bạn trai đẹp trai thế này.
Mẹ tôi lại cười, hỏi tiếp:
"Con với cậu ta có quan hệ gì thế?"
Tôi thật sự không hiểu tại sao mẹ lại hỏi vậy.
Không lẽ... lại sắp sửa giục tôi kiếm người yêu nữa hả?
Nghĩ đến cảnh bà lải nhải suốt ngày, tôi đổ cả mồ hôi lạnh.
Huống hồ, anh chàng này đẹp trai như minh tinh vậy, không phải hotboy thì cũng là influencer trên mạng.
Chắc chắn chẳng có cửa mà gặp được ngoài đời thực.
Mẹ tôi cười tủm tỉm, cứ như đang trêu tôi vậy.
Bà cũng không thể tin tôi có thể tìm được một anh người yêu đẹp trai đến thế đâu.
Thế là tôi cũng cười đáp lại:
"Bạn trai con đấy ạ!"
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đối phó với những câu hỏi tiếp theo của mẹ, nghĩ xem nên dựng lên một thân phận "bạn trai hoàn hảo" như thế nào.
Nhưng không, mẹ tôi không hề truy hỏi thêm.
Bà chỉ chăm chú nhìn màn hình một lúc lâu.
Rồi đột nhiên đứng bật dậy, phủi phủi bột trên tay, nói:
"Con gói tiếp đi, mẹ có cuộc điện thoại phải gọi."
Tôi: "???"
2.
Hôm sau, tôi sang nhà bạn thân chơi, nhưng mẹ cứ nhắn hỏi tôi khi nào về.
Tưởng có chuyện gấp, tôi vội vã quay về nhà.
Vừa bước vào cửa, tôi liền sững người.
Trong phòng khách có một người lạ.
Tôi mơ hồ đi vào sâu hơn.
Trên sofa là một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, trông vô cùng quen mắt.
Nói chính xác hơn—là một người đàn ông đẹp trai.
Đẹp đến mức tôi không kiềm được mà cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt anh ta.
Chẳng mấy chốc, tôi nhận ra.
Đây chẳng phải là anh chàng trên hình nền điện thoại tôi sao?!
Vãi!
Sao anh ta lại có mặt ở nhà tôi?!
Chàng trai đẹp trai thấy tôi bước vào, liền đứng dậy ngay lập tức.
Anh ta nhìn tôi, khẽ nhướng mày, đôi môi mỏng hơi hé mở, nhưng không nói gì.
Não tôi trống rỗng.
Nói chuyện như máy móc cất lời: "Chào… chào anh."
Anh ta hơi cong môi, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Chào em, anh là Hứa Mặc."
Xong rồi, chắc chắn cụ cố tôi đang túng tiền tiêu đây.
Đang mải suy nghĩ, mẹ tôi từ đâu nhảy ra, hớn hở chọc vào trán tôi:
"Hai đứa còn giả vờ không quen hả? Lớn cả rồi, yêu đương mà cứ lén lút thế này. Đã gặp mặt thì làm cái hôn trước đi chứ!"’
Tôi: "..."
Hứa Mặc: "..."
Tôi vội kéo mẹ sang một bên, hạ giọng hỏi:
"Mẹ với anh ta quen nhau kiểu gì vậy?"
Mẹ tôi tự tin hất cằm, còn làm bộ vén mái tóc vốn chẳng tồn tại, trông vô cùng tự hào:
"Trùng hợp ghê, nó là học trò của mẹ."
"Giỏi lắm con gái à, quen được học sinh xuất sắc nhất mẹ từng dạy—tiến sĩ tốt nghiệp Thanh Hoa hẳn hoi!"
"Tối qua mẹ gọi điện, trực tiếp gọi nó đến đây đấy."
Nói xong, bà nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ khen ngợi.
Tôi: "..."
Quả nhiên, mẹ mà yên lặng thì chắc chắn đang chuẩn bị bày trò.
"Mẹ à, thật ra thì…"
Tôi vừa mở miệng định giải thích đây chỉ là một hiểu lầm, nhưng lại chạm phải ánh mắt đầy mong chờ của bà.
Tôi vừa nói đến chữ "thật", đường cong nơi khóe môi mẹ lập tức biến mất.
Thay vào đó, là biểu cảm nghiêm túc, nghiêm khắc y như lúc bà lên lớp giảng bài.
Kiểu sắc mặt này…
Thường thì sẽ có người gặp xui xẻo.
Nếu bây giờ tôi nói ra sự thật, chắc chắn sẽ tàn đời.
Nhưng vấn đề là Hứa Mặc tại sao lại chịu đến đây?!
Anh ta bị lừa đến?
Hay cố tình tới để bóc trần lời nói dối của tôi?
Tôi chưa kịp nghĩ ra, thì đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Hứa Mặc.
Anh ta khẽ cười, ý cười đầy ẩn ý.
"Thật ra cái gì?"
Mẹ tôi nghiêm mặt, giọng cũng lạnh xuống.