Hứa Dành Cho Em Quả Cam Ngọt Ngào - 2

3.
 
Tôi nhanh trí nghĩ ra một cách.
 
 Vỗ tay một cái, tôi nhìn mẹ, nghiêm túc nói:
 
 "Thật ra… Mẹ ơi! Ây da mẹ xem con này, trí nhớ kém quá! Vội về quá nên quên mất phải mua một thứ rất quan trọng!"
 
 "Con với bạn trai con đi mua một lát ạ!"
 
Vừa dứt lời, tôi đã chột dạ đến mức không dám nhìn biểu cảm của mẹ.
 
 Nhanh chóng lao tới, khoác tay Hứa Mặc, kéo anh ta ra ngoài mà chẳng để anh ta kịp phản ứng.
 
Tiếng mẹ vọng theo từ phía sau:
 
 "Đi đường cẩn thận nhé, hai đứa nhớ về sớm ăn cơm."
 
Tôi kéo Hứa Mặc xuống tiệm trà sữa dưới chung cư.
 
Năm phút sau, một người đàn ông mặc vest ngồi đối diện tôi, tay cầm một ly trà sữa kem ít đường không đá.
 
Cảnh tượng có hơi… kỳ quái.
 
Chủ yếu là vì lúc tôi hỏi anh ta muốn uống gì, anh ta liên tục lắc đầu, bảo không thích uống.
 
Làm màu quá!
 
Thế là tôi ra tay bá đạo, gọi luôn hai ly giống nhau.
 
Tôi nhìn anh ta trong bộ vest chỉn chu, dù đẹp trai nhưng lại quá mức trang trọng, buồn cười đến mức không nhịn nổi, hỏi:
 
 "Bình thường anh đến nhà giáo viên cũng ăn mặc trịnh trọng thế này à?"
 
Anh ta bật cười, hơi lúng túng:
 
 "Không, nhưng anh tưởng đến nhà bạn gái thì nên ăn mặc lịch sự một chút."
 
"…"
 
 Biết thế đã không hỏi.
 
Thấy tôi im lặng, anh ta tự động giải thích:
 
 "Cô giáo bảo, em nói anh là bạn trai em, nên nhờ anh đến ăn cơm chung."
 
Tôi chết lặng trong giây lát.
 
 "Bà ấy nói gì là anh tin luôn à? Không phải học bá sao? Sao dễ lừa vậy?"
 "Nào, chuyển khoản tôi 500 xem trí thông minh thế nào."
 
Hứa Mặc ngẩn ra một chút, sau đó rút từ túi vest ra vài tờ tiền đỏ chói.
 
 "Anh không có WeChat của em, tiền mặt được không?"
 
"…"
 
Tôi đang hút trà sữa, suýt nữa đã phun thẳng vào mặt anh ta.
 
Gắng gượng bình tĩnh, tôi sắp xếp lại suy nghĩ, bắt đầu giải thích với anh ta.
 
Tôi nói rằng tôi để hình anh ta làm hình nền không có ý gì đặc biệt, chỉ vì tưởng đây là ảnh trên mạng, còn chuyện hôm qua thì chỉ là nói đùa.
 
Anh ta lặng lẽ gật đầu nghe tôi nói, không hề ngắt lời.
 
Cuối cùng, tôi hỏi điều tôi thắc mắc nhất:
 
 "Anh biết rõ tôi nói dối, sao vẫn đến?"
 
Hứa Mặc cụp mắt, như đang suy nghĩ.
 
 Rất lâu sau, anh ta mới lười biếng cười khẽ:
 
 "Nhàn rỗi quá, nên đến xem bạn gái anh trông như thế nào."
 
Đáp án đúng như dự đoán.
 
Vẫn không quên cà khịa tôi một câu!
 
 Sau này tuyệt đối không được đọc quá nhiều tiểu thuyết nữa.
 
 Bộ não của tôi đúng là bị hư hỏng do đọc truyện quá nhiều.
 
 Tôi còn tưởng sẽ có kịch bản thầm mến gì đó cơ…
 
 Hóa ra không phải.
 
 Anh ta đến chỉ vì rảnh quá không có việc gì làm.
 
Xem ra, Tết này vẫn nên đốt thêm ít tiền cho cụ cố.
 
Hiện tại, tôi không trông mong anh ta thành bạn trai thật sự, nhưng tôi rất cần anh ta đóng giả bạn trai.
 
 Nếu không, bữa cơm tối nay tôi sẽ phải ngồi chung bàn với một con chó mất.
 
"Anh có bạn gái chưa?"
 
Hứa Mặc nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc, sau đó lắc đầu.
 
Tôi lập tức chớp thời cơ:
 
 "Vậy thì tiện thể đóng giả bạn trai tôi một lần được không?"
 
Anh ta không trả lời ngay.
 
Tôi sợ anh ta từ chối, nhanh chóng nói tiếp:
 
 "Anh đã uống trà sữa rồi! Ăn của người ta thì phải mềm lòng chứ!"
 
Chắp hai tay, tôi thành tâm cầu khẩn:
 
 "Chỉ lần này thôi, qua Tết chúng ta chia tay!"
 
Hứa Mặc nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi nói:
 
 "Được, anh giúp em. Nhưng em cũng phải cho anh một chút lợi ích chứ?"
 
Tôi hơi hoảng:
 
 "Anh… anh muốn gì? Tôi… tôi không có nhiều tiền đâu, đừng có hét giá trên trời đấy!"
 
Hứa Mặc bị bộ dạng của tôi chọc cười:
 
 "Chưa nghĩ ra. Để sau hẵng đòi, được không?"
4.
 
Sau khi đạt được thỏa thuận, Hứa Mặc nhanh chóng thích nghi với thân phận "bạn trai".
 
 Anh ta giơ mã QR ra trước mặt tôi:
 
 "Thêm bạn WeChat đi, bạn gái."
 
"À… Được."’
 
Tôi suýt quên mất chuyện này.
 
Kết bạn xong, Hứa Mặc lập tức gửi cho tôi thông tin cơ bản của anh ta.
 
 Tôi cũng chỉnh sửa thông tin của mình rồi gửi lại cho anh ta.
 
 Phải đảm bảo khi bị người lớn hỏi sẽ không bị lộ sơ hở.
 
Tôi suy nghĩ một chút, dặn dò:
 
 "Nếu ai hỏi, cứ nói chúng ta quen nhau ba tháng rồi, do bạn bè giới thiệu."
 
"Ừ."
 
Đã bảo là đi mua đồ thì cũng phải có chút chiến lợi phẩm mang về mới giống thật.
 
Thế là uống trà sữa xong, chúng tôi ghé siêu thị mua ít đồ.
 
Trong siêu thị, Hứa Mặc đẩy xe đi sau lưng tôi.
 
Tôi tiện tay lấy một gói snack khoai tây bên trái, rồi lại vơ thêm một túi cá viên chiên bên phải.
 
Chưa đầy năm phút, chiếc xe mua sắm đã chất đầy ắp đồ ăn vặt.
 
Hứa Mặc định ngăn tôi lại, nhưng tôi chỉ cần liếc mắt một cái là anh ta lập tức rụt tay về.
 
Không ai được phép cản tôi ăn vặt!
 
Hứa Mặc cũng không được!
 
Lúc xếp hàng tính tiền, Hứa Mặc bảo anh ta cần đi mua thêm chút đồ.
 
 Tôi nhìn hàng dài người xếp hàng ở quầy thu ngân, bèn gật đầu đồng ý.
 
Xếp hàng chán quá, tôi vô thức nhìn sang kệ hàng bên cạnh, thấy một hộp kẹo cao su có bao bì khá thú vị, liền tiện tay lấy luôn hai hộp.
 
Nhưng khi tôi ra khỏi siêu thị tìm Hứa Mặc, thì…
 
Anh ta đứng đó, tay xách theo một đống túi quà to nhỏ khác nhau, vừa nhìn thấy tôi đã vẫy tay.
 
Tôi im lặng.
 
Trông chẳng có cái nào là rẻ tiền cả.
 
Hơn nữa lúc đến anh ta đã mang theo rất nhiều quà rồi.
 
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào túi quà, Hứa Mặc thản nhiên nói:
 
 "Trà ở đây khá ngon, nên anh mua thêm một ít."
 
Nhưng chỉ là diễn kịch thôi mà!
 
 Làm gì mà chân thật quá vậy?!
 
Đúng là học bá có khác, làm gì cũng cẩn thận nghiêm túc đến đáng sợ.
 
Tôi ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh ta, trong lòng thầm thở dài.
 
 Dù sao cũng đã mua rồi, tôi không tiện nói gì nữa.
 
Chỉ là…
 
 Làm sao để trả ơn anh ta đây?
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo