Hứa Dành Cho Em Quả Cam Ngọt Ngào - Chương 3

5.
 
Trên đường về nhà, Hứa Mặc bỗng trở nên căng thẳng một cách khó hiểu.
 
Đi bên cạnh tôi, anh ta cứ liên tục hỏi đủ thứ:
 
"Bác trai có uống rượu không? Tửu lượng của anh không tốt lắm."
 
Tôi lắc đầu: "Ba tôi không uống rượu, cũng không hút thuốc."
 
Anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
 
Nhưng ngay sau đó, dường như vẫn chưa yên tâm, anh ta lại hỏi tiếp:
 
"Cô giáo đang nấu ăn phải không? Anh nên vào giúp một tay."
 
 
Thậm chí còn kéo tôi đi nhanh hơn.
 
Tôi giữ tay áo anh ta lại, an ủi:
 
"Không sao, mẹ tôi không nấu ăn đâu. Cứ đi từ từ thôi."
 
Lúc này, Hứa Mặc mới hoàn toàn thả lỏng.
 
Về đến nhà, ba tôi đang ở trong bếp, xào nấu hăng say.
 
Hứa Mặc đứng nhìn, hoàn toàn bị sốc, căn bản là không có cơ hội giúp đỡ.
 
Lúc ăn cơm, mẹ tôi vui như mở hội, mở ngay một chai rượu trắng, rót hết ly này đến ly khác.
 
Hứa Mặc không từ chối, cứ thế uống cùng bà.
 
Tôi định ngăn anh ta lại, nhưng…
 
Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi.
 
 Ba tôi bình thản gắp thức ăn cho tôi: "Ăn cơm đi, đừng nói nhiều."
 
 Còn Hứa Mặc?
 
Ban đầu còn khách sáo, sau đó tự tay rót rượu đầy ly, uống không ngừng.
 
Tôi: "……"
 
Không phải bảo tửu lượng kém à?!
 
Kết thúc bữa ăn, Hứa Mặc đã uống đến không còn chút sức lực nào.
 
Tôi theo bản năng đưa tay ra đỡ anh ta.
 
Nhưng anh ta đã tự nghiêng người dựa vào vai tôi trước.
 
Mái tóc mềm mại khẽ cọ lên cổ tôi, hơi thở ấm áp thoang thoảng mùi rượu phả vào da, khiến tôi cảm thấy hơi nhột.
 
Tôi muốn giơ tay lên gãi, nhưng không thể nhấc tay được.
 
Tôi cúi đầu nhìn xuống, bàn tay thon dài của anh ta đang nắm lấy bốn ngón tay của tôi.
 
Thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng siết một cái.
 
Mặt tôi nóng bừng.
 
Tôi trừng mắt nhìn mẹ, tức giận trách móc: "Mẹ xem mẹ làm gì này! Tửu lượng anh ấy kém, sao mẹ cứ ép anh ấy uống?"
 
Mẹ tôi cười khúc khích: "Ơ kìa, biết xót người ta rồi à?"
 
"Uống thành thế này rồi, lát nữa về kiểu gì?"
 
"Nhà mình không thiếu chỗ ngủ mà."
 
Nói xong, mẹ tôi đưa mắt ra hiệu cho ba.
 
Ba tôi lập tức xách cánh tay Hứa Mặc lên, kéo anh ta về phòng anh trai tôi để nghỉ ngơi.
 
Tôi nhìn Hứa Mặc nằm bất tỉnh nhân sự, bất lực hỏi:
 
"Mai là Giao thừa rồi, mẹ không để anh ấy về nhà đón Tết à? Người nhà anh ấy chắc sẽ lo lắng đấy."
 
Vừa nghe xong, mẹ tôi lập tức cao mày, ánh mắt sắc bén nhìn tôi, nghiêm túc hỏi lại:
 
"Nó là trẻ mồ côi.”
 
 "Là bạn gái nó, con không biết à?"
 
6.
 
Tôi hối hận vô cùng…
 
Hối hận vì lúc nãy khi Hứa Mặc gửi thông tin cá nhân cho tôi, tôi chỉ lướt qua mỗi ngày sinh và quê quán, chứ không thèm đọc kỹ những phần khác.
 
Mẹ tôi đúng là có tố chất của một giáo viên giỏi—ra đề thi toàn nhắm vào những gì tôi chưa ôn.
 
 Những gì tôi học thuộc, bà không hỏi.
 
 Những gì tôi không biết, bà hỏi liên tục.
 
Một khi đã bị hỏi trúng điểm yếu…
 
 Tôi câm nín.
 
Tôi căng thẳng đến mức cào tay liên tục.
 
 Lộ rồi sao?
 
Đúng lúc này, con Samoyed nhà tôi sủa hai tiếng, lè lưỡi vẫy chân, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn tôi.
 
Giống như đang nói:
 
"Bại lộ rồi nhỉ? Tối nay xuống ngủ chung chuồng với tôi đi!"
 
Tôi cố gắng vớt vát:
 
"Anh ấy chưa kể…"
 
Chưa nói xong, mẹ tôi đã kinh hãi hét lên.
 
Tôi giật mình, tưởng bà phát hiện ra tôi mua gói mì cay hay snack tẩm ớt trong đống đồ ăn vặt.
 
Nhà tôi có luật cấm tuyệt đối với đồ ăn cay, bất kể tuổi tác.
 
Anh trai tôi, một nhân viên tài chính ưu tú 32 tuổi, bên ngoài thì phong độ tài giỏi, nhưng về nhà muốn ăn một gói snack phải lén xuống tầng, đứng cạnh thùng rác ăn, sau đó uống ngay một ly cà phê đen súc miệng rồi mới dám về.
 
Tôi dám mạnh tay mua đồ ăn vặt hôm nay vì:
 
 1. Sắp Tết rồi, mẹ tôi không nỡ mắng tôi.
 2. Hứa Mặc là học trò cưng của mẹ, nếu bị phát hiện, tôi có thể đổ lỗi cho anh ấy.
 
Ai ngờ…
 
Mẹ tôi không quan tâm đến đống snack trong túi.
 
 Bà cầm lên hai hộp kẹo cao su, giơ lên hét:
 
"Điều Tranh Tranh, con muốn tạo phản đúng không?!"
 
???
 
Cấm ăn kẹo cao su nữa sao?
 
Bà ấy quản hơi bị nhiều rồi!
 
Tôi hậm hực giật lại: "Con thích ăn, mẹ đừng lo!"
 
"Chưa kết hôn thì không được ăn!"
 
???
 
 Ai quy định chưa cưới thì không được ăn kẹo cao su?!
 
Tôi cáu, cố ý phản bác:
 
"Vậy con ăn ngay bây giờ cho mẹ xem!"
 
Mẹ tôi tức quá, xông lên nhéo tai tôi.
 
Tôi đau quá, giãy giụa hét:
 
"Là Hứa Mặc muốn mua, không phải con!"
 
Đúng, phản ứng đầu tiên của tôi chính là đổ hết trách nhiệm cho anh ta.
 
Nhưng nói xong, tôi hối hận ngay lập tức.
 
Bởi vì…
 
Tôi vừa mới nhìn thấy chữ ghi góc phải dưới của bao bì.
 
"Bao cao su."
 
?
 
"Lão Điều! Anh đi gọi Hứa Mặc dậy ngay! Thật vô pháp vô thiên rồi!"
 
Tôi hoảng hốt lao đến giữ tay ba, bối rối giải thích:
 
"Con mua! Là con mua! Con tưởng đó là kẹo cao su!"
 
Thực sự mà nói…
 
 Ai lại đi in dòng chữ "Aiyo Bubble" trên bao bì bao cao su chứ?!
 
Tôi còn tưởng đó là kẹo có thể thổi bóng!
 
 Thấy bao bì quá mới lạ, tôi mới mua hai hộp!
 
Sau một hồi giải thích đủ kiểu, cuối cùng mẹ tôi cũng chịu tin tôi.
 
Và tịch thu ngay hai hộp 'Aiyo Bubble' của tôi.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo