Hứa Dành Cho Em Quả Cam Ngọt Ngào - Chương 5

9.
 
Tôi nhìn đến sắp bốc hỏa luôn rồi, vậy mà anh ta vẫn không có ý định mặc lại áo.
 
Không phải tôi lo anh ta lạnh.
 
Mà là sợ chính mình không kiềm chế nổi, muốn đưa tay sờ thử.
 
Vừa nghĩ đến chuyện—
 
Không biết cơ bụng đẹp như vậy, sờ vào sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?
 
Thì anh ta đột nhiên quay lại nói với tôi:
 
"Tranh Tranh, lưng anh có một vết bầm tím, em giúp anh bôi thuốc được không?"
 
Tôi ngơ ra một lúc: "Hả?"
 
Anh ta giải thích:
 
"Hôm qua vô tình bị va đập, nhưng anh không với tay tới. Em giúp anh nhé?"
 
 
Giúp?
 
Được thôi!
 
Tôi tìm lọ dầu xoa bóp và bông tăm, anh ta ngồi xuống ghế trước mặt tôi.
 
Tôi thấm thuốc vào bông tăm, rồi nhẹ nhàng bôi lên chỗ bầm trên lưng anh ta.
 
Khoảng cách quá gần, tôi đứng phía sau, có thể thấy rõ đường nét cơ bắp trên người anh ta, còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng hổi của anh ta nữa.
 
Anh ta đột nhiên nói:
 
"Bông tăm nhỏ quá, em dùng tay đi."
 
 
Nói sớm hơn chút thì có phải đỡ lãng phí không?!
 
"Vèo" một cái, bông tăm bay thẳng vào thùng rác.
 
Tôi đổ thuốc ra tay, xoa đều, rồi áp thẳng lên lưng anh ta.
 
 
SỜ ĐƯỢC RỒI!
 
Cảm giác lưng cơ săn chắc, cực kỳ đã tay!
 
Tôi một tay đặt lên vai anh ta, tay còn lại chậm rãi xoa bóp trên lưng anh ta.
 
Chờ bôi xong thuốc, tôi mới nhận ra…
 
Lỗ tai Hứa Mặc đỏ bừng.
 
Giống y chang màu của bức tường phía sau.
 
Nhưng lần này…
 
Anh ta không mặc áo.
 
Không có sự đối lập giữa tai đỏ + áo sơ mi kín cổng cao tường nữa.
 
Mà là tai đỏ + cơ bắp trần trụi.
 
Càng làm cho sự ngượng ngùng này trở nên thuần khiết hơn.
 
 
Tự dưng, tôi chợt nhớ đến bức ảnh nền điện thoại của anh ta.
 
Ảnh gốc…
 
Ở một góc, có bàn tay của một cô gái.
 
10.
 
Tối đó, tôi lăn qua lộn lại trên giường không ngủ nổi.
 
Cứ nhìn đi nhìn lại tấm ảnh nền trên điện thoại.
 
Dù ảnh bị mờ, nhưng vẫn có thể xác định được đó là tay của một cô gái.
 
Quan trọng hơn—
 
Trên cổ tay cả hai đều có một sợi dây đỏ.
 
Lúc đó, anh ta đỏ tai đến mức ấy…
 
Vậy, người ngoài khung hình kia—
 
Là người anh ta thích?
 
Hay là bạn gái của anh ta?
 
 
Tôi quyết định sáng mai hỏi thẳng.
 
Nhưng mà… bây giờ là 4 giờ sáng rồi, chắc anh ta đã ngủ từ lâu.
 
Không sao, Lâm Tiếu chắc chắn chưa ngủ.
 
Tôi nhấn liên tục vào avatar của cô ấy.
 
 
"Bạn đã vỗ vào ví tiền của [Lâm Tiếu] và nhét vào đó hai cọc tiền."
 
Cô ấy trả lời ngay lập tức:
 
【"Gì đây? Mới 4 giờ sáng mà ông chồng trên hình nền điện thoại của cậu đã 'chiến' tới mức này rồi hả?"】
 
 
 
Tôi kể cho cô ấy nghe nỗi lòng của mình.
 
Cô ấy im lặng vài giây, rồi nhắn lại:
 
【"Cậu mất ngủ đến 4 giờ sáng, chẳng phải vì rung động với cái anh chàng đó rồi sao?"】
 
Tôi thành thật:
 
【"Ừm."】
 
Cô ấy nhắn tiếp:
 
【"Thế thì theo đuổi đi."】
 
【"Tớ nghi cái tay trong ảnh chính là của cậu đó."】
 
 
Tôi giật mình:
 
【"Sao có thể chứ? Trước đây tớ đâu có quen biết anh ta."】
 
Lâm Tiếu:
 
【"Không quen, nhưng không có nghĩa là anh ta không biết cậu."】
 
 
Có lý.
 
 
Nhưng mà…
 
Lâm Tiếu:
 
【"Cậu còn nhưng nhị gì nữa? Anh ta nào là cởi áo, nào là nhờ cậu bôi thuốc. Thiếu điều chưa bảo cậu ngủ luôn trong lòng ổng thôi đó!"】
 
【"Thế này mà không nắm bắt, cậu đáng ế cả đời rồi!"】
 
【"Thôi, chờ tớ vài ngày, giải quyết xong công việc, tớ đến tận nhà cậu gặp ổng."】
 
【"À mà này, cậu cứ nói trước với anh ta là… bà mẹ vợ nhỏ sắp đến ra mắt con rể đi."】
 
 
Hai ngày sau.
 
Ba mẹ tôi đi chúc Tết họ hàng.
 
Chỉ còn tôi với Hứa Mặc ở nhà.
 
Anh ta đặt laptop lên đùi, nghiêm túc tham gia cuộc họp online.
 
Anh ta lúc nghiêm túc làm việc, khí chất lại hoàn toàn khác.
 
Lạnh lùng, điềm tĩnh, cấm dục…
 
Tôi bị quyến rũ đến không chịu nổi, không nhịn được liên tục nhắn tin cho Lâm Tiếu để khen anh ta đẹp trai cỡ nào.
 
Cô ấy ngứa mắt:
 
【"Vừa họp xong, tớ qua ngay!"】
 
【"Cưng báo trước với ổng đi. Mẹ vợ nhỏ còn 5 giây nữa đến chiến trường!"】
 
 
Vừa đúng lúc, Hứa Mặc họp xong, day trán rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Tôi hạ giọng nói với anh ta:
 
"Bạn thân em sắp qua nhà chơi."
 
Anh ta hơi mở mắt: "Ồ?"
 
Tôi do dự một chút, rồi nói luôn:
 
"Cô ấy bảo, mẹ vợ nhỏ sắp tới thăm con rể."
 
 
Anh ta bỗng khựng lại, sau đó khóe môi cong lên:
 
"Anh có danh phận trong nhà em rồi?"
 
 
Tôi còn chưa kịp trả lời.
 
"Ting-tong—"
 
Chuông cửa vang lên.
 
Nhà Lâm Tiếu chỉ cách tôi một tòa, từ thang máy qua hành lang là đến ngay.
 
Tôi chạy ra mở cửa.
 
Lâm Tiếu giọng rất lớn, vừa bước vào đã nói:
 
"Xem thử coi, là thằng nhóc nào dám cướp đi—"
 
"——Chủ tịch?"
 
 
Tôi: "?"
 
Hứa Mặc nhìn cô ấy, bình thản gật đầu:
 
"Chào năm mới."
 
Lâm Tiếu: "…"
 
Cô ấy đơ như tượng ngay tại cửa.
 
Tôi đẩy đẩy cô ấy vào nhà.
 
Hứa Mặc đứng dậy, chân thành mời:
 
"Mẹ vợ nhỏ, uống trà nhé?"
 
 
Rõ ràng trước đó Lâm Tiếu định hỏi một đống thứ.
 
Nhưng khi thấy "thằng nhóc cướp mất trái tim tôi" là sếp tổng của cô ấy…
 
Một câu cũng không nói được.
 
Còn Hứa Mặc, không hiểu sao lại có vẻ căng thẳng.
 
Anh ta không ngừng pha trà.
 
Trà đen xong đến trà xanh.
 
Trà xanh xong đến trà trắng.
 
Trà trắng xong đến trà hoa nhài…
 
 
Lâm Tiếu không nói một lời.
 
Chỉ yên lặng uống từng ly trà mà Hứa Mặc pha.
 
Chưa được bao lâu, cô ấy tìm cớ rời đi, chạy mất dạng.
 
Nhưng ngay sau đó, cô ấy nhắn tin cho tôi:
 
【"Trà đen, trà xanh, trà trắng, trà hoa nhài… Tất cả đều rất ngon."】
 
【"Hôn sự của hai người, tôi đồng ý rồi."】
 
Tôi: 【"?"】
 
Lâm Tiếu:
 
【"Nhờ cậu, mà sếp tổng của tớ phải cúi người pha trà phục vụ. Chỉ thế thôi, cũng đủ đáng giá rồi."】
 
 
【"Cậu có thể ngay-lập-tức hẹn hò với anh ấy không? (Cười) (Chắp tay)"】
 
【"Bà chủ, làm ơn dụ dỗ chồng của mình ngủ sớm dậy muộn đi, để anh ta đừng bắt chúng tớ họp xuyên Tết nữa. Được không? Được ha?"】
 
 
Tôi nhìn tin nhắn, trầm mặc.
 
Cô ấy trở mặt nhanh thật.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo