11.
Trước khi kỳ nghỉ kết thúc, một người bạn tổ chức tiệc sinh nhật.
Lúc nhận được lời mời, tôi bỗng nhớ ra mấy ngày qua, vì chiều theo sở thích ru rú trong nhà của tôi, Hứa Mặc hầu như chưa từng bước chân ra khỏi cửa.
Thế là tôi quay sang hỏi anh:
“Em có một bữa tiệc sinh nhật bạn, anh có muốn đi cùng không?”
Hứa Mặc gật đầu, nhưng lại nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó:
“Đi thì được, nhưng… anh nên lấy thân phận gì đây?”
Tôi không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp ngay:
“ Dĩ nhiên là bạn trai rồi!”
Câu nói vừa bật ra, tôi lập tức sững lại. Mà Hứa Mặc thì đang cười, khóe môi cong lên đầy ý vị. Tôi hoảng hốt tìm cách chữa cháy:
“Ý em là… diễn thì phải diễn cho tròn vai chứ!”
Nụ cười nơi khóe môi anh nhạt đi đôi chút, chỉ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Chúng tôi đến địa điểm tổ chức tiệc – một bãi cỏ rộng rãi có thể cắm trại. Vừa thấy tôi dẫn Hứa Mặc vào, cậu bạn tổ chức sinh nhật lập tức sững người. Ánh mắt cậu ấy dừng trên hai chúng tôi, hết nhìn tôi lại quay sang nhìn anh, đầy vẻ sửng sốt.
Rồi cậu ấy bỗng thở phào một hơi, như trút được gánh nặng:
– Trời ạ, hóa ra bạn trai của cậu là Hứa Mặc à!
Tôi nhíu mày khó hiểu:
“Hả? Có vấn đề gì à? Hai người quen nhau sao?”
Cậu bạn tôi cười cười, lắc đầu:
“Không có vấn đề gì hết. Thấy hai cậu thành đôi, tớ mừng còn không kịp. Tớ và Hứa Mặc là bạn cùng lớp hồi cấp ba đấy.”
Nghe vậy, tôi không khỏi bất ngờ. Cậu bạn này là bạn đại học của tôi, không ngờ lại có duyên quen biết Hứa Mặc từ trước.
Tiệc sinh nhật diễn ra sôi nổi, nhưng cả tôi và Hứa Mặc đều không thích chỗ đông người. Hai chúng tôi kiếm một góc yên tĩnh ngồi xuống, tận hưởng bầu không khí mát mẻ.
Trên bàn có một dĩa cam. Tôi nhìn nó chằm chằm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bỏ cuộc – bởi vì tôi không muốn bị dính tay.
Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị thu hồi ánh mắt, một bàn tay thon dài vươn ra từ bên cạnh, cầm lấy một quả cam.
“Anh bóc cho em.”
Nói rồi, anh đã tự nhiên bắt tay vào bóc vỏ.
Chẳng bao lâu sau, một quả cam căng mọng, vỏ đã được lột sạch sẽ, nằm gọn trong lòng bàn tay trắng nõn của anh.
Nước cam tươi roi rói thấm ướt ngón tay anh, loáng ánh dưới ánh đèn chập choạng.
Thấy tôi mãi không nhận lấy, Hứa Mặc thoáng ngập ngừng, khẽ hỏi:
“ Em… không thích ăn nữa sao?”
Tôi hoàn hồn, vội đưa tay nhận lấy quả cam, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà dừng trên khuôn mặt anh.
Dưới ánh chiều tà nhập nhoạng, sắc trời đã ngả tối, nhưng tôi ở rất gần anh.
Tôi nhìn thấy rõ ràng đôi tai anh phiếm hồng, hàng mi cụp xuống e dè, nơi khóe môi còn vương ý cười dịu dàng.
Tất cả những hình ảnh này… tôi đã từng thấy ở đâu đó.
Không phải trong tấm ảnh nền điện thoại.
Mà là trong ký ức của tôi.
Tôi nhớ ra rồi.
Bốn năm trước, cũng là tiệc sinh nhật của một người bạn. Vẫn là bãi cỏ này.
Người trong bức ảnh điện thoại của tôi – chàng trai ngồi đó bóc cam, nền ảnh chính là nơi này.
Còn bàn tay xuất hiện ở mép ảnh… rất có thể chính là tay tôi.
Năm đó là năm tuổi của tôi, mẹ tôi từng đến chùa cầu bình an và mang về hai sợi dây đỏ. Tôi nhớ lúc ấy mình đã hỏi bà:
“Mẹ ơi, vậy sợi còn lại dành cho ai?”
Mẹ tôi mỉm cười, xoa đầu tôi rồi đáp:
“Cho một người cũng đáng được yêu thương như con vậy.”
Hồi đó tôi không biết gì cả.
Giờ thì tôi đã hiểu rồi.
Mẹ tôi đã dành nó cho cậu học trò mà bà vẫn luôn âm thầm giúp đỡ suốt bao năm.
Người ấy, chính là Hứa Mặc.
12.
Nhưng mà… bốn năm trước, tôi và Hứa Mặc vốn chưa hề quen biết nhau.
Vậy mà anh ấy lại cam tâm tình nguyện bóc cam cho tôi suốt cả buổi tối sao?
Điều này nghe chẳng thực tế chút nào!
Một linh cảm mãnh liệt bỗng dâng lên trong tôi. Cảm giác như… tình cảm của Hứa Mặc dành cho tôi không đơn thuần chỉ là sự quen biết thoáng qua.
Dưới bầu không khí mập mờ này, giữa tiếng cười đùa ồn ã của đám bạn xung quanh, tôi lấy hết can đảm, nghiêng người ghé sát tai anh, thì thầm:
“ Hứa Mặc, có phải anh thầm thích em không?”
Ngay khoảnh khắc đó, không chỉ tai anh đỏ lên mà ngay cả gương mặt cũng đỏ bừng.
Anh không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ tách từng múi cam, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay tôi.
Rồi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào tôi.
Trời dần sập tối, ánh đèn xung quanh chưa kịp bật sáng. Cả thế giới như chìm vào sắc đêm mông lung, chỉ có ánh mắt anh là vẫn sáng lấp lánh.
Giọng nói của anh khẽ vang lên giữa tiếng gió nhẹ:
“Ừm, anh thích em.”
Tôi không còn nghe thấy những tiếng cười nói rộn rã của đám bạn nữa.
Tôi chỉ nghe thấy giọng của người tôi thích, rất dịu, rất trầm, như đang dỗ dành tôi:
“ Điều Tranh Tranh, anh thích em. Em nói gì đi được không?”
Hơi thở của anh phả nhẹ lên da tôi, làm trái tim tôi ngứa ngáy, xốn xang.
Không chút do dự, tôi vươn tay vòng qua cổ anh, kéo sát lại rồi đặt môi mình lên môi anh.
Đây là câu trả lời của tôi.
Em cũng thích anh.
Một tia sáng chói lòa vụt qua.
Hai đứa vội vàng buông nhau ra, quay đầu lại, liền thấy cậu bạn chủ tiệc đang cầm máy ảnh chạy tới, hớn hở hét lên:
“ Đù má! Bắt được rồi! Bắt được rồi! Tôi thề, khoảnh khắc này không có muối cũng thấy mặn!”
Cậu ấy nhìn tôi và Hứa Mặc, kích động nói tiếp:
“ Tôi vừa định giơ máy lên chụp cảnh hai người trò chuyện tình tứ thôi, ai dè mới lia ống kính một cái, hai người đã hôn nhau luôn rồi! Đã đẹp đôi lại còn có phản ứng hóa học mạnh thế này!”
“ Chốt nhé, hôn lễ của hai người, tôi nhất định phải ngồi bàn chính!”
Tôi ngượng đến mức chỉ muốn tìm chỗ trốn, vội vàng úp mặt vào ngực Hứa Mặc.
Anh cười khẽ, vòng tay siết chặt eo tôi, cúi đầu nói bên tai tôi:
“ Bảo bối, đến lúc đổi hình nền mới rồi.”
13.
Trước khi yêu nhau, tôi cứ nghĩ Hứa Mặc là một người nghiêm túc, đứng đắn.
Sau khi yêu nhau rồi, tôi mới phát hiện ra—anh ấy đúng là người nghiêm túc, nhưng lại rất hào phóng.
Sau Tết, trở lại làm việc, công việc không suôn sẻ, tăng ca và bị sếp mắng gần như trở thành chuyện thường ngày.
Tâm trạng tệ đến mức chỉ muốn tìm ai đó trút bầu tâm sự, thế là tôi gọi video cho Hứa Mặc.
Kết quả là, khi cuộc gọi vừa kết nối, nhìn thấy gương mặt anh, tôi lập tức nghẹn ngào.
Mấy chuyện vặt vãnh bé xíu như hạt mè, cứ nói đứt quãng, không đầu không đuôi.
Hứa Mặc không nói gì, chỉ lẳng lặng cởi áo vest, tháo luôn hai cúc áo sơ mi.
Rồi anh bình tĩnh bảo:
“Bé con, như này có thấy vui hơn chút nào chưa?”
Anh còn cố tình nghiêng người, ghé sát bụng lại gần camera, để cơ bụng hoàn mỹ kia gần như chiếm trọn màn hình.
Tôi sững sờ.
Nước mắt không rơi nữa.
Nước mũi cũng không chảy nữa.
Mồm miệng tự động đóng lại, tập trung toàn bộ sự chú ý vào cơ bụng của anh.
Rất nhanh sau đó, tôi bỗng thấy ghét cay ghét đắng vì sao công nghệ điện thoại lại kém cỏi đến thế—tại sao điện thoại lại không có chức năng sờ được cơ bụng chứ?!
Nghĩ đến đây, tôi lại khóc to hơn, tủi thân nói:
“ Sờ không được…”
Hứa Mặc nhìn tôi, vẻ mặt có chút khó xử:
“Ở đây là Zhihu chứ không phải K*K đâu, anh không thể cởi nhiều hơn nữa đâu đấy…”
Tôi thút thít:
“Em thật sự rất dễ dỗ mà, cho em sờ một cái là được rồi.”
Ngay lập tức, cuộc gọi bị tắt.
Vài phút sau, tin nhắn của Hứa Mặc gửi đến:
【Xuống đi! Anh đang ở dưới công ty em. Sờ đủ rồi thì không được khóc nữa.】
Thật sự rất hào phóng mà!
14.
Một buổi tối nào đó sau khi kết hôn, tôi đột nhiên thèm ăn kẹo hôn môi.
Thế là tôi gọi Hứa Mặc đang bận rộn bên cạnh:
“Hứa Mặc, lại đây một chút.”
Anh rất ngoan ngoãn, lập tức bỏ công việc đang làm dở, đi về phía tôi.
Tôi hạ giọng nói:
“Em muốn ăn kẹo hôn môi…”
Chưa kịp nói hết câu, bờ môi mát lạnh của anh đã kề sát lại gần, rồi trực tiếp đặt xuống môi tôi một nụ hôn sâu.
Nụ hôn nồng nhiệt đến mức cả hai đều đỏ bừng mặt.
Đến khi đổi hơi xong, anh còn chưa chịu dừng lại, định tiếp tục cúi xuống hôn lần nữa.
Tôi vội đưa tay bịt miệng anh lại, hấp tấp giải thích:
“ Em nói là em muốn ăn kẹo hôn môi cơ mà!”
Anh quỳ một gối trên giường, nắm lấy tay tôi, từ từ cởi cúc áo sơ mi của mình, rồi trầm giọng hỏi:
“Thế em thấy anh có giống kẹo hôn môi không?”
…
(Hoàn chính văn)