Hứa Dành Cho Em Quả Cam Ngọt Ngào - Chương 7

 
 
 
 
Ngoại truyện 1.
 
Mẹ của Điều Tranh Tranh – bà Lương, đã sớm để ý đến hình nền điện thoại của con gái.
 
Là một chàng trai rất đẹp trai.
 
Hơn nữa, trông còn quen quen.
 
Sau nhiều lần lén nhìn, cuối cùng bà cũng xác định được – đây chính là Hứa Mặc, học trò mà bà từng dạy, cũng là đứa trẻ mà bà đã tài trợ ăn học suốt bao năm trời.
 
Nhưng Hứa Mặc không phải người nổi tiếng, mà bức ảnh đó nhìn qua là biết ảnh chụp đời thường.
 
Kết hợp với việc gần đây con gái suốt ngày ôm điện thoại cười như đứa ngốc, bà Lương tò mò chết đi được.
 
Bà Lương là người thẳng tính, nghĩ gì hỏi nấy.
 
Trước khi hỏi, bà đã tính toán xong cả rồi—nếu con gái đang đơn phương hoặc theo đuổi cậu ta, bà nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.
 
Dù sao thì xét về mọi mặt, thằng nhóc này chẳng có điểm nào để chê.
 
Thế nhưng, Điều Tranh Tranh lại không né tránh mà thẳng thắn thừa nhận:
 
“ Đó là bạn trai con.”
 
 
Bà Lương là ai chứ?
 
Làm mẹ của Điều Tranh Tranh suốt hai mươi tám năm, con gái chỉ cần hơi nhúc nhích một chút, bà đã biết ngay nó đang nghĩ gì.
 
Chỉ một ánh mắt lảng tránh kia thôi, bà liền nhận ra có vấn đề.
 
Thế là, bà gọi điện.
 
Tối hôm đó, bà gọi hai cuộc.
 
Cuộc đầu tiên là để xác nhận với Hứa Mặc.
 
Hứa Mặc trước nay luôn cực kỳ tôn trọng ân sư.
 
Bà Lương đã tài trợ cho cậu hoàn thành việc học từ tiểu học đến trung học, chẳng khác nào ân nhân tái sinh của cậu.
 
Cậu sẽ không bao giờ nói dối người đã cho cậu một tương lai.
 
Bà Lương hỏi thẳng:
 
“ Tiểu Hứa à, Tranh Tranh nói con là bạn trai nó, mai đến nhà ăn cơm nhé!”
 
Theo lý mà nói, đáng lẽ cậu phải từ chối.
 
Bà Lương cũng đang đợi cậu vạch trần lời nói dối của con gái mình.
 
Nhưng cậu không hề.
 
Cậu ngầm thừa nhận, còn đáp:
 
“ Ngày mai con nhất định sẽ đến ạ.”
 
Cậu đến với tư cách một chàng trai ra mắt bố mẹ bạn gái, chuẩn bị chu đáo từng chút một.
 
Nhưng trên hết, cậu muốn đến.
 
Muốn gặp lại cô gái mà cậu đã thầm yêu bao năm nay.
 
 
Cuộc gọi thứ hai của bà Lương là gọi cho con trai ruột của mình:
 
“ Năm nay Tết mày không được về nhà.”
 
Ngoại truyện 2 (Góc nhìn của Hứa Mặc).
 
Hồi cấp ba, thành tích toán của Điều Tranh Tranh không tốt.
 
Mỗi ngày tan học, cô ấy đều bị cô Lương—mẹ cô ấy, cũng là giáo viên của tôi—đón từ trường bên cạnh đến để học thêm riêng.
 
Cô Lương rất bận, thời gian phụ đạo không nhiều, Tranh Tranh thường một mình ngồi ở bàn làm việc của mẹ, vùi đầu làm bài tập.
 
Hôm ấy là một buổi chiều rất bình thường.
 
Các bạn khác đều đã về nhà, còn tôi thì không có nhà để về, phải ở ký túc xá.
 
Đi ngang qua phòng giáo viên, tôi nhìn thấy cô ấy.
 
Cô ấy đang khóc.
 
Nước mắt rơi đầy mặt, thân mình run run theo từng tiếng nấc.
 
Tay phải cầm bút viết bài, tay trái cầm một múi cam, vừa khóc vừa đưa lên miệng.
 
Trông… đáng yêu đến lạ.
 
Tôi tò mò không biết vì sao cô ấy lại buồn đến vậy, nên bước vào phòng.
 
Nhưng tôi không dám đến gần hỏi han, chỉ giả vờ tình cờ đi ngang qua.
 
Cô ấy bận rộn chìm đắm trong bi thương, hoàn toàn không nhận ra tôi.
 
Dù sao thì, tôi cũng đâu đáng để cô ấy ngẩng đầu lên nhìn.
 
Lướt qua bên cạnh, tôi liếc mắt một cái liền thấy tờ đề bài trên bàn.
 
Hình học không gian.
 
Cô ấy không biết làm ư?
 
Tôi rất muốn giúp, nhưng không dám bắt chuyện.
 
Thế là tôi lặng lẽ rút một tờ bài tập từ xấp giấy của cô Lương, mang về ký túc xá.
 
Tôi giải từ đầu đến cuối, ghi lại toàn bộ cách làm của mình, còn photo thêm phần ghi chú hình học không gian của bản thân.
 
Sau đó, tôi quay lại phòng giáo viên.
 
Nhân lúc cô ấy đi vệ sinh, tôi để xấp tài liệu đó vào chỗ dễ thấy nhất trên bàn của cô Lương.
 
Quả nhiên, lúc bí quá không làm được, cô ấy liền đi tìm bài làm của mẹ mình.
 
Vừa mở ra, đập vào mắt chính là phần tôi đã viết.
 
Cách giải rõ ràng, rành mạch.
 
Cô ấy đọc hiểu, có động lực, bắt đầu lật xem phần ghi chú của tôi, nghiền ngẫm các dạng bài liên quan.
 
Lần kiểm tra sau đó, tôi nghe thấy cô Lương khen cô ấy:
 
“Hình học không gian chỉ bị trừ một điểm thôi à? Giỏi quá!”
 
Tôi thực sự mừng thay cho cô ấy.
 
Về sau, tôi tham gia kỳ thi học sinh giỏi, giành được suất tuyển thẳng vào đại học.
 
Trước khi đi, tôi để lại tất cả ghi chú học tập cho cô Lương.
 
Không biết chúng có đến tay cô ấy hay không.
 
Nhưng tôi thật lòng mong rằng, từ nay cô ấy sẽ không còn khóc vì học tập nữa.
 
Tôi sinh ra đã không có cha mẹ.
 
Năm tôi sắp vào lớp một, cô Lương tìm thấy tôi, khen tôi có năng khiếu, rồi quyết định tài trợ cho tôi ăn học.
 
Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi gặp Điều Tranh Tranh.
 
Cô bé ấy thích chia sẻ đồ ăn ngon với tôi, còn đem cả đồ chơi, sách vở, thậm chí quần áo mới của anh trai mình tặng cho tôi.
 
Cô ấy đã nói gì nhỉ?
 
À, đúng rồi.
 
“ Tại cậu đẹp trai mà!”
 
 
Cô ấy nói, tôi mặc bộ đồ đó mới đúng, anh trai cô ấy mặc thì phí lắm.
 
Xuất thân của chúng tôi quyết định rằng, chúng tôi không thể học cùng một trường.
 
Vì thế, lần sau gặp lại, đã là rất nhiều năm sau.
 
Đến mức thoạt nhìn, tôi còn không nhận ra cô ấy.
 
Nhưng khi nhận ra rồi, tôi lại cảm thán không thôi:
 
“ Lớn thế này rồi à… vẫn là cô nhóc mít ướt ngày nào.”
 
Khi đó, tôi chưa hiểu tình yêu nam nữ là gì.
 
Tôi không có cha mẹ, chưa từng thấy ai yêu nhau.
 
Không biết rằng, thích một người chính là lặng lẽ dõi theo họ, mong họ tiến bộ, không muốn thấy họ rơi nước mắt.
 
Chỉ cần ngắm nhìn bóng lưng của họ từ xa thôi, cũng đủ thấy mãn nguyện.
 
Về sau, khi đã lên đại học, tôi có thể tự kiếm tiền, không cần nhận tài trợ nữa.
 
Nhưng tôi vẫn giữ liên lạc với cô Lương, vẫn vô thức dò hỏi tin tức về cô ấy.
 
Biết rằng cô ấy đã thi đỗ trường mình thích, học ngành mình yêu thích, từng có một mối tình sinh viên ngắn ngủi…
 
Cô Lương từng hỏi tôi:
 
“Tiểu Hứa, có tính chuyện lập gia đình chưa?”
 
Tôi đáp:
 
“ Con không biết nữa.”
 
(Hiện tại)
 
Trong tiệc sinh nhật của bạn, tôi gặp lại cô ấy.
 
Hôm ấy, cô ấy vội vã đến nơi, mái tóc đuôi ngựa cao, đôi mắt cong cong khi cười.
 
Cái cách cô ấy nhíu mày khi muốn ăn cam mà không muốn dính tay…
 
Tất cả đều sống động như thế.
 
Tôi đã ngồi đó suốt cả buổi tối, chỉ để bóc cam cho cô ấy.
 
Cô ấy mải chơi game, dường như chẳng hề để ý đến tôi.
 
Nhưng không sao cả.
 
Bởi vì, ít nhất trong khoảnh khắc này, tôi có thể quang minh chính đại mà ngắm nhìn cô ấy.
 
Bạn tôi nhìn ra tâm tư của tôi, hỏi có muốn theo đuổi cô ấy không.
 
Tôi lắc đầu.
 
“ Cậu định cứ âm thầm thích cô ấy cả đời à?”
 
Tôi không biết.
 
Lúc đó, tôi mới khởi nghiệp, trong tay chẳng có gì.
 
Tôi không dám đến gần cô ấy.
 
(Bốn năm sau)
 
Lại là sinh nhật của bạn.
 
Cậu ấy bỗng nhắn tin cho tôi:
 
【Hứa Mặc, năm nay sinh nhật tôi, hay là cậu đừng đến nữa.】
 
【Tại sao?】
 
【Tôi mời Tranh Tranh, cô ấy nói sẽ dẫn bạn trai đến. Tôi sợ cậu nhìn thấy sẽ buồn.】
 
Tôi cười.
 
【Không, tôi nhất định phải đến.】
 
Vừa hay thôi mà?
 
Bởi vì tôi chính là bạn trai cô ấy.
 
À không—bây giờ là chồng cô ấy rồi.
 
( Hoàn toàn văn )
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo