Kẻ Thua Cuộc Trở Thành Thắng Lớn - 2

Nhưng anh lại không nói cho tôi biết.  
 
Anh lừa tôi suốt bốn năm.  
 
Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy tức giận.  
 
Tôi bò dậy từ người anh, nhíu mày hỏi:  
 
"Anh cũng lừa tôi bốn năm, có tư cách gì trách tôi vì chia tay?"  
 
Có lẽ anh cũng nhận ra mình không đúng, im lặng một lát rồi nói với tôi:  
 
"Vậy thì coi như hòa, không ai trách ai nữa, xem như chưa có chuyện gì xảy ra."  
 
Anh đưa tay định ôm tôi lần nữa, giọng cũng dịu dàng hơn:  
 
"Này, chúng ta về nhà đi. Anh đã nấu chè hạt sen mà em thích nhất rồi…"  
 
Chát!  
 
Tôi gạt tay anh ra: "Anh nhận thức rõ một chút đi, tôi không hờn dỗi, tôi thật sự muốn chia tay.”
 
"Anh lừa tôi là anh có lỗi với tôi, tôi không trách anh không có nghĩa là tôi vẫn muốn ở bên anh."  
 
Tôi hít sâu một hơi, đối diện với khuôn mặt ngày càng khó coi của anh, cuối cùng nói ra:  
 
"Phó Tịch, tôi không thích anh nữa.”  
 
"Chúng ta chia tay trong êm đẹp, giữ thể diện cho cả hai, được không?"  
 
5  
 
Hầm đỗ xe tối tăm.  
 
Phó Tịch nhìn tôi chằm chằm với khuôn mặt lạnh lùng, đôi lông mày lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, anh cảnh cáo:  
 
"Thẩm Nguyệt, lần này em làm quá rồi.”  
 
"Bây giờ em xin lỗi, anh sẽ xem như chưa nghe thấy. Nếu không, ngày mai em đừng mong xuống giường."  
 
Tôi không hề do dự mà lắc đầu:  
 
"Tôi thật sự muốn chia tay, không phải hờn dỗi, cũng không phải làm mình làm mẩy.”  
 
"Phó Tịch, tôi không thích anh nữa, rất không thích, cực kỳ không thích, đặc biệt ghét, nhìn thấy anh là khó chịu. Anh hiểu chưa?"  
 
Tôi nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại mấy lần chữ "không thích".  
 
Sắc mặt Phó Tịch càng ngày càng tối sầm lại, anh vung tay một cái kéo tôi vào lòng mình, cúi xuống giữ lấy cằm tôi rồi hôn.  
 
"Phó Tịch –"  
 
"Em còn nhớ lúc mới bắt đầu hẹn hò, anh đã nói gì không?"  
 
Giọng anh trầm thấp vang lên.  
 
Bị anh hôn đến choáng váng, tôi cố gắng dùng chút trí não còn sót lại để nghĩ ngợi, cuối cùng lục lại trong trí nhớ và tìm ra câu nói ấy –  
 
"Nhà anh từ trước đến nay nổi tiếng chung tình, một khi xác định một người thì sẽ không bao giờ thay đổi.” 
 
"Thẩm Nguyệt, một khi em ở bên anh, đó sẽ là chuyện cả đời. Em chắc chắn chưa?"  
 
Lúc đó tôi chẳng chút do dự mà trả lời "Chắc chắn".  
 
… Nhưng đó chẳng phải chỉ là mấy lời tình nhân nói để dỗ nhau sao?  
 
Anh muốn nghe, tôi tùy tiện nói vài lời thề non hẹn biển cũng được. Nhưng nếu đặt vào thực tế, có tác dụng gì?  
 
"Anh chưa bao giờ nói lời thừa thãi."  
 
Phó Tịch áp mũi vào má tôi, giọng nói dịu dàng nhưng nguy hiểm: 
 
"Đối với anh, hẹn hò và kết hôn chẳng khác gì nhau, đều là đã xác định một người.” 
 
"Thế giới của anh không có ly hôn, cũng không có chia tay. Lý do duy nhất để anh và người yêu rời xa nhau chỉ có thể là góa bụa.” 
 
"Thẩm Nguyệt, em dám chọc anh lần nữa thử xem?"  
 
6  
 
Bạo chúa!  
 
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh, giơ tay định cấu véo cánh tay anh.  
 
Anh nằm im cho tôi véo, tay kia thì xoa đầu tôi.  
 
Bỗng nhiên anh nói:  
 
"Gần đây bố em đang tìm cách hợp tác với nhà họ Phó, em biết chuyện này không?"  
 
Tôi lắc đầu.  
 
Anh tiếp tục:  
 
"Gia đình em không có lợi thế trong số các đối thủ cạnh tranh, muốn giành được dự án đó không dễ.”  
 
"Anh có thể giúp em, nhưng em phải ngoan ngoãn một chút.”
 
"Chuyện chia tay, không được nhắc lại. Nếu còn có lần sau, anh sẽ không nể em đâu, hiểu không?"  
 
"… Anh!"  
 
Tôi không dám tin: "Anh dám lấy công ty nhà tôi ra để uy hiếp tôi?  
 
"Anh còn là người không? Phó Tịch, anh đúng là đồ lòng lang dạ sói, cầm thú đội lốt người, không bằng cầm thú –"  
 
"Không biết dùng kính ngữ thì đừng dùng, không ai ép em phải tỏ vẻ có học thức."  
 
Phó Tịch bất đắc dĩ day day lông mày:  
 
"Nguyệt Nguyệt, anh chỉ muốn em ngoan một chút thôi.”
 
"Em không ngoan, anh làm việc cũng không tập trung được."  
 
"Tôi đã nói là tôi muốn chia tay –"  
 
"Được rồi, nếu em còn làm loạn nữa, anh sẽ thật sự nổi giận đấy."  
 
Anh đưa tay nắm lấy ngón tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói trầm xuống:  
 
"Nguyệt, em chắc không muốn nhìn thấy bộ dạng anh khi giận đâu, đúng không?"  
 
Tôi lập tức im bặt.   
 
7  
 
Khi Phó Tịch nổi giận, anh ấy rất đáng sợ.  
 
Ý nghĩa đen của từ "đáng sợ".  
 
Lần trước anh ấy nổi giận là khi tôi bị sốt cao mà vẫn thức đêm chơi game, đến mức sốt chuyển thành viêm phổi.  
 
Phó Tịch lạnh mặt chăm sóc tôi trong bệnh viện, chờ tôi khỏi bệnh liền kéo tôi ra sân thể dục, bắt tôi chạy 5000 mét.  
 
Anh ấy chạy cùng tôi.  
 
Cuối cùng tôi chạy đến mức sụp đổ, ngồi trên sân vừa khóc vừa mắng anh ấy bị điên.  
 
Anh hỏi tôi:  
 
"Sau này còn dám thức đêm chơi game nữa không?"  
 
"Anh có quyền gì mà quản tôi? Đồ điên! Hức hức... chân tôi đau chết mất…"  
 
"Rất tốt, còn chửi thề nữa."  
 
Phó Tịch gật đầu: "Thêm 5000 mét, bao giờ chạy xong thì mới được về ngủ."   
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo