Nhìn anh ấy đứng dậy, phủi bụi trên đồ thể thao rồi định kéo tôi lên tiếp tục chạy, tôi bỗng thấy trời đất tối sầm, ôm lấy chân anh ấy khóc lóc:
"Chồng ơi, em sai rồi, em không chơi nữa, không thức đêm nữa.
"Em sai rồi... hức hức, chân em thật sự đau quá mà…"
Anh thở dài, cúi người xoa đầu tôi đang đầy mồ hôi:
"Biết ngoan thế này sớm có phải tốt không."
Hôm đó anh bế tôi về nhà, tắm cho tôi rồi lại bế lên giường.
Tôi mệt lử như cá ch/ết, mấy ngày liền không bò dậy nổi.
...
Kể từ đó, tôi không dám thức khuya chơi game nữa.
Dù không ngủ cùng Phó Tịch, chỉ cần nửa đêm nghe thấy tiếng thông báo của game, tôi cũng tự nhiên run chân.
Bố tôi và anh trai biết chuyện, đều cảm thấy Phó Tịch rất tốt.
Mời anh ấy đến nhà ăn cơm, khuyến khích anh ấy quản tôi chặt hơn, sửa hết những thói quen xấu của tôi.
---
8
Bị điên!
Tôi thật sự nghĩ Phó Tịch bị điên!
Người trẻ hơn hai mươi tuổi, không thức đêm, không chơi game, không xem video ngắn, quản bạn gái như quản con.
Bạn gái phạm lỗi, phạt không phải kiểu âu yếm dỗ dành mà là chạy bộ tập thể dục?
Trong lòng tôi điên cuồng hét lên như chuột đồng, nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng, rời khỏi người anh ấy, khoanh tay nhìn ra cửa sổ.
"Tôi vẫn muốn chia tay!"
Tôi nói: "Dù anh nói gì, nghĩ gì, hay tàn nhẫn tra tấn tôi thế nào, tôi cũng muốn chia tay!"
Phó Tịch thở dài:
"Lý do."
"Tôi đã nói rồi, không thích..."
"Đừng nói mấy câu 'không thích' vớ vẩn đó, anh không tin. Dù có thật thì anh cũng không tin."
Anh gạt cái gối giữa hai chúng tôi ra, đưa tay xoa tóc tôi:
"Nguyệt, ngoan nào, nói cho anh nghe em nghĩ gì.
"Vợ chồng cần giao tiếp, em nói ra thì anh mới có thể thay đổi, đúng không?"
Tôi liếc nhìn anh.
Nhìn vẻ mặt chân thành của anh, tôi mím môi, thử nói:
"Tôi muốn ăn gà rán với bia, muốn ăn đồ ăn ngoài, muốn thức khuya đọc tiểu thuyết, không muốn phải về nhà trước 10 giờ tối.”
"Tôi còn thích vừa ăn vặt trên giường vừa xem tivi, muốn tặng tiền cho nữ streamer mình thích… nhưng anh không cho tôi làm những điều đó.”
"Nếu anh thay đổi những quy tắc này, tôi sẽ không chia tay nữa."
Tôi rất nghiêm túc nói một tràng dài.
Anh chỉ nhếch môi, gọn gàng đáp: "Không được."
---
9
Tôi tức đến mức muốn đánh anh:
"Chia tay! Ngay lập tức! Không thương lượng!"
"... Nguyệt Nguyệt, không cho em làm những điều đó là vì tốt cho em."
"Tôi là người lớn, không cần anh tốt với tôi!"
Tôi hất tay anh đang định ôm tôi ra:
"Khó khăn lắm tôi mới trưởng thành, tôi chỉ muốn sống thoải mái một chút. Thức đêm chết sớm cũng là do tôi chọn, không cần anh quản!"
Anh im lặng.
Trong xe rất yên tĩnh.
Tôi quay đầu nhìn bãi đỗ xe tối om bên ngoài, giọng chậm lại:
"Thật ra không phải là anh không tốt, chỉ là chúng ta không hợp.”
"Tôi muốn một bạn trai có thể chơi cùng mình, không phải tìm một ông bố.
"Chia tay rồi, anh có thể tìm một người có thói quen giống anh, chắc chắn sẽ sống tốt hơn với tôi."
Tôi không nghĩ Phó Tịch không tốt.
Chỉ là anh không phù hợp với tôi.
Anh là một người sống trong khuôn phép, còn tôi là chú chim tự do thích bay nhảy.
Ngay từ lần đầu tiên tôi ăn trên giường của anh, anh lạnh mặt kéo tôi dậy, thay toàn bộ chăn ga, rồi bắt tôi viết một bản cam kết dài một vạn chữ, tôi đã nhận ra mình và anh không cùng một kiểu người.
Tôi cũng không muốn trở thành người như anh.
---
10
Giữa sự im lặng, Phó Tịch thở dài:
"Anh nghĩ em đã hiểu lầm một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Anh bảo em nói ra những điều không hài lòng, điều gì hợp lý anh sẽ sửa, nhưng những yêu cầu này của em rõ ràng là không hợp lý, không chấp nhận.”
"Dù thế nào đi nữa, Nguyệt Nguyệt, em cũng không có lựa chọn rời khỏi anh.”
"Anh đã nói từ lâu, yêu đương hay kết hôn với anh đều như nhau, đã chọn ở bên nhau thì phải một đời một kiếp."
Anh dùng ngón tay gõ vào trán tôi:
"Đừng làm loạn nữa, Nguyệt Nguyệt. Dù là gia thế hay đầu óc, em đều không thắng được anh.”
"Đừng cãi nhau với anh nữa. Tối nay anh sẽ chơi game với em, có thể ngủ muộn đến 12 giờ, được không?"
Tôi không nói gì.
Phó Tịch nhượng bộ:
"Khi chơi game không mặc quần áo, được chưa?"
Tôi vẫn im lặng.
Anh phạt nhẹ bằng cách nhéo tay tôi, bất lực nói:
"Không mặc gì cả, kể cả đồ lót... lần này hài lòng chưa?"
Đôi mắt tôi không kiểm soát được mà sáng lên.