Kẻ Thua Cuộc Trở Thành Thắng Lớn - 4

Muốn cãi tiếp nhưng thật sự không từ chối được lời anh vừa nói.  
 
Nghĩ đến trò chơi mới yêu thích gần đây.  
 
Vừa được Phó Tịch không mặc đồ ôm, vừa được nhân vật nam chính trong game đút bánh kem...  
 
Tôi siết chặt tay, bị kích thích làm cho đưa ra quyết định. 
 
Chia tay để mai tính.  
 
Tối nay chơi game đã.  
 
11  
 
Sáng hôm sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ bố, gọi tôi về nhà.  
 
Về đến nơi, tôi cúi đầu nghe ông trách mắng với vẻ thất vọng:  
 
"Phó Tịch có chỗ nào không tốt? Gia thế, ngoại hình, năng lực đều thuộc hạng nhất.”
 
"Con đòi chia tay người ta, cậu ấy không hề trách mà còn luôn giúp đỡ gia đình mình.” 
 
"Hơn nữa, ngoài Phó Tịch, còn ai chịu nổi tính khí thất thường của con? Nguyệt Nguyệt, con cũng không còn nhỏ nữa, đừng trẻ con mãi như vậy..."  
 
Càng nghe, tôi càng thấy khó chịu.  
 
Mọi người đều nói tôi tùy hứng, 
 
Nói tôi ham chơi, thiếu tập trung, không chịu theo sắp xếp của gia đình để vào công ty, cũng không chịu làm việc nghiêm túc. Tốt nghiệp đã một năm mà vẫn sống nhờ tiền của bố mẹ để ăn chơi.  
 
Họ nói tôi là một "cậu ấm cô chiêu" vô dụng điển hình.  
 
Tôi rất tủi thân.  
 
Tôi không phải không muốn vào công ty.  
 
Nhưng chị dâu tôi bụng dạ hẹp hòi, tôi vừa mới nhận chức đã bị chị ấy mỉa mai rằng tôi không nên nhòm ngó vào tài sản của anh trai.  
 
Để tránh mâu thuẫn với anh, tôi mới chủ động xin nghỉ việc.  
 
Tôi cũng không phải không có công việc.  
 
Từ năm nhất đại học, tôi đã làm họa sĩ truyện tranh kiếm tiền, thu nhập và danh tiếng không hề nhỏ.  
 
Nhưng công việc này, trong mắt bố và Phó Tịch, vẫn không phải là "việc nghiêm túc".  
 
Bố tôi luôn nghĩ tôi bị chiều hư.  
 
Phó Tịch luôn coi thường tôi. 
 
Tôi đều biết điều đó.  
 
Những yêu cầu tôi đưa ra với anh, anh đều coi như gió thoảng qua tai.  
 
Suy cho cùng, là vì anh chưa bao giờ tôn trọng tôi.  
 
Trong mắt anh, tôi trẻ con, tôi ngu ngốc, tôi chỉ là một đứa trẻ bị chiều hư, không xứng đáng được đối xử như một người ngang hàng với anh.  
 
Tôi thực sự rất ghét cảm giác đó.  
 
Bị bố trách mắng xong, lại nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng ra lệnh của anh, tôi càng muốn chia tay hơn.  
 
Tôi hít một hơi thật sâu, định lựa lời để nhắn tin chia tay anh thì nhận được cuộc gọi từ kẻ thù "không đội trời chung".  
 
Anh ta rủ tôi ra ngoài chơi.  
 
---
 
12  
 
Kẻ thù "không đội trời chung" là Lâm Hựu, cũng là thanh mai trúc mã của tôi, lớn lên cùng nhau và cãi nhau từ nhỏ đến lớn. 
 
Cậu ta và tôi gần như giống hệt nhau, đều có một người anh trai thừa kế gia nghiệp, bản thân không có chí hướng gì khác, bị gọi đùa là "bộ đôi ăn chơi trác táng" trong giới.  
 
Khi tôi đến quán bar, cậu ta đang đứng ở quầy bar trêu chọc nữ bartender. Thấy tôi, cậu ta ném 500 tệ lên bàn, vẫy tay bảo cô ấy đi.  
 
"Thanh niên nghèo vượt khó giờ trở thành thái tử nhà họ Phó, Thẩm Nguyệt, cậu đúng là ghê gớm thật."  
 
Lâm Hựu rót rượu cho tôi, cảm thán:  
 
"Thế này thì bố cậu chắc muốn cung phụng cậu lắm."  
 
"Phải là cung phụng Phó Tịch, không phải tôi."  
 
Tôi nhấp một ngụm rượu, uể oải nói:  
 
"Bố tôi biết tôi muốn chia tay anh ta, suýt chút nữa đánh gãy chân tôi."  
 
"Cậu muốn chia tay?"  
 
Lâm Hựu cũng kinh ngạc: "Đầu óc cậu bị hỏng rồi à?"  
 
"...Cậu không hiểu, anh ta quá xuất sắc, căn bản không hiểu một con cá ươn như tôi muốn cuộc sống như thế nào."  
 
Tôi nhăn nhó:  
 
"Tôi nghĩ tôi hợp với cậu hơn, hai đứa chúng ta có thể thức đêm tám chuyện về mấy ngôi sao nổi tiếng trên mạng."  
 
Lâm Hựu cười:  
 
"Khi trước cậu theo đuổi anh ta, đâu có nói vậy."  
 
"Đó là lúc trước, giờ thì tôi hối hận rồi!"  
 
Tôi thở dài:  
 
"Trước đây thích bao nhiêu, giờ hối hận bấy nhiêu.”  
 
"Nếu cho tôi cơ hội quay lại, tôi nhất định tránh xa anh ta, không dính dáng gì đến anh ta nữa."  
 
Tôi đang mải mê than thở thì không để ý đến biểu cảm kỳ quặc của Lâm Hựu.  
 
Cậu ta ho khan một tiếng, nói:  
 
"Còn có chuyện khiến cậu hối hận hơn nữa.” 
 
"Thẩm Nguyệt, cậu quay đầu lại đi."  
 
Tôi không hiểu gì, quay đầu lại. 
 
Thấy Phó Tịch đang ngồi ở một góc không xa, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, đôi mắt đen láy đúng lúc đối diện với tôi.  
 
---
 
13  
 
Biểu cảm này của Phó Tịch, tôi quá quen thuộc rồi.  
 
Lạnh lùng, xa cách, trông như chẳng có cảm xúc gì, nhưng thực ra đã tức giận đến cực điểm.  
 
Lần trước anh ấy bắt tôi chạy 5000 mét, cũng là biểu cảm này.  
 
Theo phản xạ, tôi định chạy trốn.  
 
Nhưng bị Lâm Hựu giữ lại:  
 
"Chạy gì? Ra nói rõ ràng với anh ta.”  
 
"Thẩm Nguyệt, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, muốn chia tay thì phải dứt khoát.”  
 
"Cùng lắm tôi chịu bị bố cậu đánh thay, hai đứa mình sống chung qua ngày."  
 
Tôi bị Lâm Hựu kéo đến trước mặt Phó Tịch.  
 
Xung quanh là tiếng nhạc sống ồn ào.  
 
Nhưng đầu óc tôi lại trống rỗng.  
 
"Thẩm Nguyệt."  
 
Phó Tịch vẫy tay với tôi, giọng rất bình tĩnh:  
 
"Đếm đến ba, lại đây.  
 
"Ba."  
 
Tim tôi như thắt lại, theo phản xạ muốn bước về phía anh, nhưng bị Lâm Hựu giữ chặt:  
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo