20
Tôi thực sự rất ghét cảm giác bị người lớn chỉ tay chỉ chân.
Nhưng mẹ của Phó Tịch quá thẳng thắn.
Thẳng thắn trong việc không thích tôi.
Thẳng thắn trong việc thương con trai bà.
Sau khi bà rời đi, tôi nhìn màn hình điện thoại, ngẩn người.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi mở lại lịch sử trò chuyện giữa tôi và Phó Tịch.
Bốn năm.
Từ lúc quen nhau đến bây giờ, từ việc tôi chủ động tán tỉnh anh, anh chỉ lạnh lùng đáp lại một chữ "Ừm", cho đến hiện tại, anh nhắn cho tôi một đoạn dài, tôi chỉ trả lời bằng một dấu chấm lửng.
Tôi khiến anh rung động, rồi lại vô tình vứt bỏ anh.
Hiếm khi tôi thấy lương tâm cắn rứt.
Nhớ lại lời mẹ Phó nói tôi "ích kỷ".
Thật ra, điều đó chẳng sai chút nào.
Tôi ném điện thoại, úp mặt xuống chăn, lạc thần suy nghĩ rất nhiều.
Chuyện giữa tôi và Phó Tịch đi đến bước này, không chỉ vì những "quy tắc" của anh.
Căn bản là do chúng tôi không phù hợp.
Anh quá mạnh mẽ, tôi thì yếu kém.
Anh là người thừa kế gia tộc, tôi chỉ là cô con gái được bố mẹ cưng chiều.
Anh không tin vào quyết định của tôi, bản năng xem tôi như người cần được bảo vệ, mạnh mẽ sắp xếp mọi thứ cho tôi.
Anh không có ác ý.
Nhưng tôi không thích kiểu tình yêu mang hàm ý "nhìn từ trên xuống" như thế.
…Vậy, rốt cuộc phải làm thế nào?
Tôi đấm mạnh xuống giường.
Phiền quá đi mất!
21
Tôi lại muốn đi du lịch.
Lâm Hựu sau trận đòn nằm trên giường gọi điện cho tôi, rất bất lực trước hành động trốn tránh của tôi.
"Câụ định cứ kéo dài mãi như thế này sao?
"Câụ không sợ làm anh ta tức ch/ết, rồi kéo cả nhà mình xuống nước à?"
Tôi im lặng giả vờ ch/ết.
Chẳng bao lâu sau, bố tôi gọi điện.
Giọng ông mệt mỏi nhưng vẫn nhẹ nhàng:
"Được rồi, không thích thì không ở bên nhau, chỉ là chia tay thôi mà. Con là con gái nhà họ Thẩm, muốn làm gì thì làm, bố sẽ ủng hộ con."
"Bố ơi—"
Tôi không kìm được mà khóc.
Khi cãi nhau với Phó Tịch, tôi không khóc.
Khi bị mọi người nghi ngờ là đồ điên, tôi không khóc.
Khi mẹ anh ta nói tôi không xứng với anh ta, tôi cũng không khóc.
Nhưng trong sự an ủi dịu dàng của bố, tôi hoàn toàn sụp đổ.
"Bố ơi, con sợ lắm. Mọi người đều trách con, nói con sai, nhưng con chỉ muốn chia tay thôi.
"Con chỉ muốn chia tay, tại sao ai cũng trách con...?"
Khoảnh khắc vừa rồi, tôi thực sự cảm thấy như mình bị cả thế giới bỏ rơi.
Rất buồn.
Rất tuyệt vọng.
Giống như lớp vỏ hạnh phúc giả tạo xung quanh vỡ nát, tất cả mọi người đều chờ để chế giễu tôi.
Bố thở dài:
"Thôi nào, đừng khóc nữa.”
"Không thích thì thôi, không ai trách con cả. Mẹ con nấu bò kho cà chua, rảnh thì về nhà ăn."
Nói rồi, bố như chợt nhớ ra điều gì đó:
"Chị dâu con nhỏ nhen, lời nói khó nghe, nếu cô ta gọi thì con đừng bắt máy.”
"Bố đã mở lại thẻ tín dụng cho con, cứ đi du lịch vài tháng. Ở đây bố mẹ lo được, con không cần bận tâm gì cả.”
"Con gái cưng của bố, không cần phải chịu thiệt thòi vì bất kỳ ai."
Mắt tôi mờ đi.
Nước mắt không ngừng rơi, tôi dùng tay áo lau qua loa.
Bố vừa dập máy, chị dâu tôi đã gọi tới.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi vẫn nghe máy.
---
22
Đầu dây bên kia, giọng cô ta chói tai:
"Thẩm Nguyệt, em không thể tùy hứng như vậy! Em có biết kết hôn với nhà họ Phó sẽ mang lại lợi ích lớn thế nào cho chúng ta không? Biết dự án mà nhà họ Phó tạm dừng kia đáng giá bao nhiêu không?”
"Em được bố em nuông chiều, cả anh trai cũng chiều em, chị thật không chịu nổi. Ở nhà mẹ chị, em như thế chắc chắn sẽ bị đánh què rồi đuổi đi!”
"Mau đi tìm Phó Tịch làm hòa ngay, nghe rõ chưa? Nếu không, đợi bố em ch/ết, chị nhất định sẽ đuổi em ra khỏi nhà..."
"Chị thử nguyền rủa bố tôi thêm một câu nữa xem?"
Tôi lạnh lùng cảnh cáo cô ta:
"Trước đây tôi không thèm quan tâm chị là vì nể mặt anh trai. Nhà chị coi con gái không ra gì, tôi không quản được, nhưng chị dám động đến tôi thử xem?”
"Chị còn nói Phó Tịch thích tôi, vậy mà dám mắng tôi như thế, đầu óc chị bị làm sao vậy?"
Nói xong, tôi cúp máy, gửi đoạn ghi âm cuộc gọi vừa rồi cho bố và anh trai.
Sau đó, tôi rất chân thành nhắn tin xin lỗi họ:
[Bố/Anh, con/em xin lỗi. Con/em không nên vì tùy hứng mà ảnh hưởng đến công việc của gia đình.
Con/em sẽ đi tìm Phó Tịch nói rõ ràng. Đã làm phiền mọi người, con/em xin lỗi.]
Tôi được nuông chiều nên như có sức mạnh hồi sinh.
Con thỏ bị sự nghi ngờ và đè nén đẩy lui vào hang, cuối cùng cũng quyết định dũng cảm bước ra ngoài.
Tôi không muốn trốn tránh nữa.
Không thể mãi núp sau lưng bố, để ông che mưa chắn gió cho tôi.
---
23
Khi đến nhà họ Phó, mẹ Phó bảo tôi chờ trong thư phòng của anh.
"Nó thức cả đêm, vừa ngủ, phiền cô chờ một lát."
Tôi gật đầu.
Một lát chờ thành năm tiếng.